Có Câu Chuyện Nào Rất Ngắn Nhưng Nghe Xong Thấy Sợ? ( Phần 4/6 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Tôi bước nhanh mấy bước, đến cửa nhìn, lập tức cảm thấy cơn lạnh từ dưới lòng bàn chân dâng lên.

Đây chẳng phải Tiểu Thúy sao?

Chương 3 Ma che mắt

Tiểu Thúy đứng ở cửa, đồ đã thay, chiếc váy dài màu đỏ trông có vẻ vô cùng nhức mắt trong đêm đen.

“Anh Thành Tử, anh về lúc nào mà cũng chẳng nói một tiếng, em nhớ anh lắm đấy.” Mí mắt trên dưới của Tiểu Vẫn vẫn còn chỉ khâu, bị cô ấy kéo rách máu me bê bết, giọng nói thỏ thẻ nhưng lộ ra vẻ mừng rỡ. 

“Anh Thành Tử, mấy hôm trước bố em còn nhắc đến anh, mau đến đây đi, hôm nay ông ấy nấu một bàn đồ ăn đấy.” Tiểu Thúy nói xong thì khoác cánh tay tôi, nếu bỏ qua vẻ ngoài của cô ấy thì cũng chẳng khác gì mấy cô gái bình thường.

Trong sân thắp đèn, dưới ánh đèn mờ tối, tôi nhìn thấy rất nhiều bóng người. Nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện không nhìn rõ thứ gì, trong sân cũng chẳng có gì.

Bên tai rất ồn ào, như thể rất nhiều người đang nói chuyện, nhưng lại không nghe rõ họ đang nói gì.

Trong sân còn kê một cái nồi lớn, bên cạnh đặt ba cái bàn, trông như trong thôn đang tổ chức tiệc vui.

“Anh Thành Tử, mẹ em mang thai rồi, bố em vui lắm.” Tay Tiểu Thúy lạnh toát, kéo tôi đi vào nhà.

Thím mang thai?

Đây đúng là chuyện khó mà tin được, thím ấy đã hơn năm mươi rồi, về mặt sinh lý thì gần như không thể sinh được nữa.

Huống chi hôm qua tôi còn gặp thím ấy, hoàn toàn không có dấu hiệu có thai, chuyện gì đang xảy ra thế?

Trong lúc nói chuyện, chú Thân từ trong nhà đi ra, trong bóng tối, sắc mặt chú ấy hơi tái, hốc mắt trũng sâu, quầng thâm rất nặng.

“Thành Tử về rồi à, nào, tìm một chỗ ngồi đi, lát nữa là dọn thức ăn rồi.” Chú Thân như đang cười nhưng trên mặt lại không có chút biểu cảm, khỏi phải nói là kỳ quái cỡ nào.

Sự thay đổi đột ngột khiến tôi hoảng sợ, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của chú Thân, chọn một bàn ngồi xuống, thầm nghĩ làm thế nào để thoát thân.

Một lúc sau, vợ chú Thân ra khỏi nhà.

Sắc mặt thím ấy suy sụp, bụng rất lớn, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào tôi.

“Thành Tử đến rồi à, cháu ngồi đợi chút nhé, lát nữa là dọn món rồi.” Vợ chú Thân và chú Thân nói giống nhau, tự đi đến trước cái nồi lớn, vớt một miếng thịt trong đó ra nhét vào miệng.

Lúc tôi nhìn thấy miếng thịt đó thì suýt nôn ra, đó là một bàn tay người bị nấu đến trắng bệch.

Tiểu Thúy còn múc cho tôi một bát, đứng bên cạnh nhìn tôi chằm chằm, bảo tôi uống.

Bắp chân tôi run lẩy bẩy, nhận cũng không được mà không nhận cũng chẳng xong.

“Sao, không uống à?” Giọng Tiểu Thúy hơi thay đổi, sắc mặt cũng hung tợn hơn.

“Không phải, tôi vẫn chưa đói, lát nữa uống.” Tôi không dám thở gấp, tìm một cái cớ.

May mà Tiểu Thúy cũng không tiếp tục làm khó tôi, đặt bát canh thịt lên bàn rồi đi giúp chú Thân.

Tôi nhìn bát canh thịt, bên trong còn có một ngón tay nổi lềnh bềnh, tôi lập tức không nhịn được mà nôn khan.

Nhân lúc cả nhà chú Thân không để ý đến tôi, tôi vội chạy đi, không dám về nhà mà chạy ra khỏi thôn mới đừng lại thở hổn hển.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi nghĩ thế nào cũng không hiểu, Tiểu Thúy và chú Thân vốn chết rồi, không ngờ lại sống lại, vợ chú Thân còn mang thai, trong cái nồi nhà họ đang nấu gì, thịt người sao?

Là thịt của ai?

Tôi đột nhiên nhớ đến bố, trong lòng lo lắng không thôi. Quay đầu nhìn trong thôn tối om, cắn răng, quyết định quay về xem thử.

Mò mẫm quay về, lúc đi ngang qua nhà chú Thân, trong lòng tôi cực kỳ sợ hãi. Loáng thoáng nhìn thấy ba người nhà chú Thân đang đứng trước cái nồi lớn, cầm thìa uống canh, những bóng đen trong sân đều là người, tiếng nói ồn ào. 

Trong một thời gian ngắn, trên cột ở cửa cũng được treo hai chiếc đèn lồng đỏ.

Đẩy mở cổng nhà mình, tôi đi vào sân, trống không, trong nhà cũng không bật đèn.

Đi đến ngoài phòng bố, tôi nhìn vào bên trong qua cửa sổ, trên giường không có người, chăn được gấp gọn.

Bố không có nhà!

Đầu tôi ong lên, lẽ nào thứ trong cái nồi nhà chú Thân thật sự là bố?

Ý nghĩ này nảy ra trong đầu không xua đi được, trong lòng tôi lo lắng vô cùng, nhưng lại không dám đi sang đó xem.

Lúc tôi đang lo đến sốt vó, một người phụ nữ mặc đồ trắng đi vào cửa.

Vì trời tối, tôi cũng không nhìn rõ cô ta trông thế nào, nhưng từ dáng người thì có thể thấy, chắc là không tệ.

Cô ta liếc mắt sang bên cạnh, nói thẳng: “Bố anh chưa chết, nhưng còn không đi thì anh sẽ chết đấy.”

“Cô là ai, bố tôi đâu?”

Còn tiếp, mời bạn đón xem phần sau ở blog của mình!!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容