CẦU NGÀY BÌNH AN – P4

Ta chạy khắp rừng, hy vọng sẽ có thể tự cứu lấy mình. Ta mong mỏi sẽ gặp được ai đó có thể bảo vệ ta.
Ta chạy rất lâu, rất lâu, đến mức chẳng còn sức nữa. Vừa lúc gặp một con suối, ta dừng lại uống một ít nước. Bỗng nhiên một giọng nói nam tính, trẻ trung vang lên sau lưng
“ Là thôn nữ nhà ai mà khuya vắng còn ở nơi này”

Quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, ta gặp một thanh niên cao lớn, người khoác y phục xanh đen, trên tay đang cầm cây sao và thanh trường kiếm vắt sau lưng.
Có vẻ chàng ta là võ sĩ, vì thể ta an tâm và thoải mái phần nào.

Ta trừng mắt nhìn nam nhân xa lạ, lấy tay áo lau đi nước trên mặt, tức giận nói “ Ngươi là ai?”
Nam nhân kia không bỏ đi mà còn vượt lên cản trước mặt ta, cười nói “ Không nhìn ra vậy mà lại là tiểu cô nương xinh đẹp, khí chất lẫn khẩu khí đều không nhỏ”

Ta giơ nắm đấm đánh mạnh vào cằm hắn.

Nam nhân đau đớn kêu lên, cúi xuống sờ cằm của mình, nói “ Tại sao cô lại vô lý và đối xử với người tốt như thế?”

Tên này bám dai khiến ta thêm khó chịu, chính vì vậy mà ta phớt lờ hắn, tiếp tục chạy trốn.
Đi được một lúc lâu, ta hơi nhẹ nhõm khi thấy hắn không còn bám đuôi ta nữa, nhưng định thần lại, ta bỗng có cảm giác lo sợ chẳng biết phải thế nào. Bởi lẽ hắn ta không cùng phe với nhóm áo đen, họa may vẫn có thể giúp được ta.

 
Bây giờ thì hết thật rồi, ta phải tự tìm cách thôi. Ta vẫn đang loanh quanh trong cánh rừng một mình, nhưng trời dường như ngày càng tối dần.

 
Ta đang lo sợ thì bỗng nhiên nhóm người mặc đồ đen lại xuất hiện, họ hét lên: “ Đứng lại, đứng lại!”
Sau đó nhanh chóng đuổi theo ta. Nhìn qua chúng đều võ nghệ cao cường, bước mà như bay.
Chẳng mấy chốc họ đã đuổi kịp ta, tất cả bao thành vòng tròn, nhìn chằm chằm vào ta.
Ta vừa thở hổn hển vì chạy, vừa lo sợ chẳng biết nên đối phó thế nào, run rẩy hỏi “ Các người là ai? Tại sao muốn giết ta?”

Cái tên có vẻ là thủ lĩnh nhìn chằm chằm vào ta, lạnh lùng đáp: “ Hãy chết đi rồi hỏi Diêm Vương”
Nói đoạn, hắn giơ dao lên, toan chém vào cổ. Ta quay người, con dao chệch hướng cắm vào bả vai ta.

 
Khoảnh khắc con dao đâm vào máu thịt, ta cảm thấy mọi thứ như đứng yên. Lẽ nào ta gần chết rồi sao? Ta thấy mẫu thân hình như đang muốn nắm lấy tay ta.
Khi hắn rút con dao ra, ta ngã xuống đất, máu tươi tuôn trào. Nóng, dính dấp và mệt, ta sợ hãi cuộn tròn trên mặt đất, như con cừu non sắp bị giết thịt. Tên kia lại lần nữa giơ dao lên và vung nó xuống. Đột nhiên một tiếng “ cạch” vang lên, thanh trường kiếm rơi xuống trước mặt ta, chặn ngang con dao suýt lấy mạng ta lần nữa.

 
Ta thấy một thân ảnh trắng lao xuống, hất họ đi như một cơn lốc. Thân ảnh đó bước thẳng đến chỗ ta, đôi mắt đen láy là những gì ta có thể thấy cuối cùng. Ta bất tỉnh.

 
Khi tỉnh dậy lần nữa, ta thấy mình nằm trên một mỏm đá với đống lửa bập bùng. Ta muốn ngồi dậy, nhưng cơn đau lại khiến ta bật khóc.

 
Đột nhiên, một giọng nam ôn nhu nói: “ Ngươi tỉnh rồi sao? Có thấy ổn hơn không?” – Là hắn, nam tử áo trắng. Nhưng trên chiếc áo trắng tinh kia giờ đây lại có một vệt máu đỏ tươi. Khuôn mặt hắn với đường nét thanh tú, lông mày rậm và ánh mắt sáng ngời, lấp lánh như vũng nước hồ.

 
Ta cảnh giác nhìn anh ta, nhưng anh ta làm như không quan tâm, nâng ta lên rồi nhẹ nhàng sờ trán. Sau cùng, anh ta vui vẻ nói: “ Không sao, ổn rồi, ngươi không còn sốt, thật may nếu không sẽ rất phiền phức.”

Cuối cùng dường như anh ta cũng để ý tới sự phản kháng của ta, ngượng nghịu cười nói: “ Cô nương không cần quá lo lắng, ta sẽ không làm hại cô. Ta chỉ là thấy những người kia đối với con gái không nên lỗ mãn như thế, nên đã ra tay.” – Rồi hắn cười rộ lên, nụ cươi khiến băng tuyết tan chảy.

 
Ta cảm thấy có một cảm giác lạ, cái cảm giác ta chưa từng có qua trước đây. Có vẻ nó làm tim ta ấm lên, mặt đỏ và tai cũng nóng. Hình như ta thế mà lại thích cảm giác này.

 
Anh ấy lại nhìn ta dịu dàng, nói: “ Ta sợ không thể đưa cô ra ngoài vào lúc trời tối như này, chính vì thế hãy cố chịu ủy khuất mà nghỉ tại đây một đêm. Ta là Dung Chi, họ Triệu. Cha ta là Bắc Trấn Phủ Tư Triệu Khang. Ta chỉ muốn hỏi cô là ai, người ở đâu và tại sao lại có người muốn giết một nữ nhi như cô?”

Ta nhìn anh ta, đáp: “ Ta tên Cửu nhi, là nha hoàn của công chúa Lục Hạ Hoành. Ta theo công chúa ra ngoài đi săn, nhưng lại lỡ đi quá xa. Sau đó, ta gặp bọn người áo đen kia, nếu không nhờ công tử cứu giúp, chắc ta đã bỏ mạng nơi rừng già này.”

“ Lục Hạ Hoành chính là công chúa lớn đúng không.” Anh ta hỏi.

Ta hốt hoảng đáp: “ Đúng vậy, công tử quen biết công chúa sao?” Quả thực ra rất sợ bị hắn nhìn thấu.

“ Ta không quen, chỉ là có nghe nói.” Nghe anh ấy nói vậy, ta thở phào nhẹ nhõm. Không phải là ta cố ý lừa gạt anh, mà tại thân phận của mình lại sợ gây ra phiền toái không đáng có, nên nhất thời phải làm vậy.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容