Bạn đã trải qua chuyện xấu hổ nhất như thế nào?

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
—————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/20767176/answer/1289841744?

——————————

Bạn đã trải qua chuyện xấu hổ nhất như thế nào?

Chuyện ấy gây ảnh hưởng như thế nào đối với cuộc sống sau này của bạn, bời vì chuyện đó bạn có suy nghĩ gì?

Bỉ A Kích

Quanh năm cầm sách cánh tay rắn chắc

Khoảng thời gian trước tôi bị viêm amidan, bị viêm đến mức mà tôi không thể nào nói chuyện được, ngày nào cũng phải gặm dưa hấu, gặm xong thì lại chui ngay vào nhà vệ sinh, tôi cảm giác như mình chính là một cái máy ép trái cây vậy. Có một hôm tôi không chịu nổi, tối đến lén chạy ra ngoài ăn một bát lương bì.

*Lương bì: Là một món ăn Trung Quốc giống mì được làm từ lúa mì hoặc bột gạo. Nó là món ăn đặc sản có nguồn gốc từ thỉnh Thiểm Tây.

Lúc gọi lương bì, cả quá trình tôi đều phải dùng tay ra hiệu, ông chủ là một người đàn ông trung niên mập mạp, có hơi giống Hồng Kim Bảo, có thể ông ấy đã hiểu lầm tôi là người câm điếc, nên cũng dùng động tác tay ra hiệu lại với tôi.

*Hồng Kim Bảo: là diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất và chỉ đạo võ thuật của điện ảnh Hồng Kông. Ông bắt đầu tham gia nghệ thuật từ khi nhỏ tuổi với vai trò thành viên nhóm Thất Tiểu Phúc.

Tôi cũng lười giải thích, chỉ muốn nhanh chóng ăn xong để đi về thôi.

Nhưng không thể không nói, Hồng Kim Bảo thực sự là một người rất nhiệt tình.

Lúc bưng lương bì lên xong ông ấy còn không đi, mà lại ngồi xuống cái bàn đối diện nhìn tôi ăn, ánh mắt nóng bỏng ấy nhìn chòng chọc vào tôi thực sự sống như có gai ở sau lưng vậy.

Để tránh ánh mắt của ông chủ, tôi cúi gằm mặt xuống nghịch điện thoại, đúng lúc nhận được tin nhắn thoại của bạn tôi gửi đến, tôi liền vô thức mở lên nghe:

“A Kích, nghe nói mày không thể nói chuyện được nữa, ha ha ha ha ha ha ha …”

Tiếng cười vang vọng khắp cửa tiệm nhỏ, tôi lập tức phản ứng lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn Hồng Kim Bảo, ông ấy cũng nghe thấy trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Không biết là tên nào tại sao lại có thể cười nhạo một người câm điếc một cách ác độc như vậy?

Hay là không hiểu vì sao tôi nhận được một tin nhắn thoại mà con mẹ nó còn mở ra nghe!

Cho dù là loại nào, tôi cũng không thể ở lại đây lâu hơn nữa, vội vội vàng vàng một mạch ăn hết chỗ lương bì còn lại.

Lúc thanh toán, Kim Hồng Bảo còn khoa tay múa chân dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói chuyện với tôi, vừa nhìn đã thấy là vừa mới học được, chắc là ông chủ cảm thấy tôi bị cười nhạo thế nên muốn an ủi tôi, thực cảm động quá, nhưng tôi có hiểu ngôn ngữ của người câm đâu, nên chỉ ra dấu hình trái tim bày tỏ cảm ơn với ông ấy.

Từ trong quán ăn đi ra, cái máy ép hoa quả trong người tôi lại bắt đầu làm việc, tôi vội vàng chạy đến nhà vệ sinh công cộng ở đối diện để giải quyết, anh giai đi tiểu ở bên phải tôi say rượu không nhẹ, lè nhà lè nhè nói chuyện với tôi, tôi cũng thử mở miệng lại phát hiện mình có thể nói ra tiếng, liền vui mừng hớn hở chuyện trò với anh ta.

Đang lúc chuyện trò vui vẻ, ánh mắt của tôi đột nhiên liếc thấy Hồng Kim Bảo đang đi vào, vừa nhìn thấy tôi ông ấy đã lập tức phấn khởi khoa tay múa chân với tôi, tôi nở một nụ cười thật tươi để đáp lại, ông ấy đứng ở bên trái tôi bắt đầu đi tiểu.

Lúc này ông anh say rượu vẫn còn đang nói chuyện, thấy tôi không có động tĩnh gì nữa thì gào lên một câu: “Ê? Sao không nói chuyện nữa! Câm rồi à?”

Không thể không nói, Hồng Kim Bảo thật sự quá nhiệt tình.

Nghe được câu ấy, ông ấy đang tiểu được một nửa liền dừng lại, nước tiểu rớt cả lên đũng quần, rồi đi qua bên anh giai say rượu: “Sao cậu lại ăn hiếp cậu ấy?”

Anh giai nói: “Tôi có bắt nạt đâu, tôi bảo cậu ta nói chuyện thôi mà.”

Hồng Kim Bảo đáp lại: “Thế này mà cậu còn bảo không phải bắt nạt à?”

Anh giai đáp lại: “Bảo cậu ấy nói chuyện cũng tính là bắt nạt? Vậy tôi còn bảo anh câm miệng đấy!”

Hồng Kim Bảo nổi giân ngay tại chỗ, trực tiếp đẩy anh ta lên trên tường, giơ nắm đấm lên muốn đấm anh ta.

Anh giai hoảng sợ luống cuống không ngừng vùng vẫy khua tay loạn xạ: “Đừng đánh, đừng đánh! Tôi thật sự không bắt nạt cậu ấy! Sau đó anh ấy chỉ vào tôi: “Chú em à, cậu mau nói giúp tôi một câu đi chứ?”

Hồng Kim Bảo vừa nghe xong lại bắt đầu tức giận, nắm đấm đã sắp giáng xuống rồi, tôi vội vã xông đến cản lại, trong lúc đánh nhau lộn xộn bị đá trúng vài cái, sức lực lớn đến mức làm tôi hoài nghi không biết ông ấy có phải Hồng Kim Bảo thật hay không.

Ông anh say rượu nói: “Không nói không nói, tôi cũng không nói nữa, tôi cũng là người câm được chưa?”

Hồng Kim Bảo nghe không rõ, cho rằng anh ấy đang nói tôi: “Người câm cái gì, người ta bị câm điếc.”

Vẻ mặt anh giai ngớ ra: “Cậu ta là người câm điếc? Thế người vừa mới nói chuyện với tôi là ai?”

Anh giai say rượu quay đầu lại nhìn tôi, Hồng Kim Bảo cũng buông lỏng cổ áo anh ta ra nhìn về phía tôi, tôi né tránh ánh mắt của bọn họ, trong lòng lại bồn chồn lo lắng không ngừng, toi rồi toi rồi cuối cùng cũng bị vạch trần rồi, chắc chắn là sắp bị hai người kia cùng xông lên đánh cho một trận rồi!

Tôi bị dọa đến mức suýt nữa thì chỉ cần một giây cũng òa khóc lên, anh trai say rượu đột nhiên vỗ trán quay đầu qua nhìn Hồng Kim Bảo nói: “Có thể là do tôi uống say quá nghe nhầm rồi.”

Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, đi qua vỗ vỗ bả vai anh ta nói: “Lần sau uống ít thôi.”

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容