[Zhihu] Câu chuyện nào làm bạn đau lòng nhất?

Vào năm ngoái, cô em họ mới 15 tuổi của tôi đi xét nghiệm urê huyết, lúc ấy mọi cơ quan của cơ thể dường như đều đã bị tổn thương. Em ấy cơm cũng nhất định không ăn. Thời điểm ấy tôi vẫn không hề biết bệnh tình của em lại nghiêm trọng như vậy, nói với em: “Em ăn nhiều một chút, như vậy bố em mới vui”. Em nghe tôi nói xong, ngay lập tức kéo miệng trề xuống mếu máo, sau đó quay qua nói với bố: “Bố, bố cũng ăn đi”. Bố em bê bát mì lên, giả vờ ăn trông thật ngon miệng, nhưng thật ra chú ấy đến nhai còn không nhai.

Em biết bố chăm sóc em suốt 2 ngày 2 đêm rất cực khổ, liền bảo ông về nhà nghỉ ngơi. Ông không đáp ứng, em liền bật khóc. Ông chỉ quay lưng đi ra khỏi phòng bệnh. Sau một lúc lâu liên tục vừa đi trên hành lang vừa thở dài ông mới quay lại, cười hiền nói “Hôm nay không có xe về nhà rồi, ngày mai bố về, bệnh của con mau tốt lên, mấy ngày nữa cũng có thể về nhà rồi”

Sau đó em họ tôi phải chạy thận, trong suốt quá trình phản ứng rất dữ dội, liên tục nôn ra máu, nước mắt không ngừng tuôn, chết lặng kéo lấy tay chú tôi. Chú siết chặt tay, không dám khóc… Ngày hôm ấy, em ra đi. Trước lúc biến mất khỏi cuộc đời, em nhìn từng người chúng tôi cười, cười thành tiếng…

Tạm biệt năm 2014

Cập nhật tháng 12 năm 2018:

Sau vài năm, nhiều câu trả lời gửi lại, buộc tôi phải nghĩ lại ngày ấy. Thực ra, thời gian qua tôi chưa bao giờ dám nhớ lại, các câu trả lời trước đó cũng không nhiều, có mấy lần muốn thêm vào, muốn viết vài dòng kỉ niệm gì đó.

Vài năm trước, cũng ngày đông như lúc này, qua năm mới tôi từ Bắc Kinh về nhà. Mỗi lần nghĩ đến lúc tôi về, em họ liền nhảy nhót chạy ra, nằm trên giường, khoe bộ ngực nhỏ, tất nhiên đôi mắt vẫn còn lấp lánh. Quá khứ đã từng hạnh phúc, em ấy làm cho Trương Lạc tôi ăn món ngon này món ngon kia. Còn em ấy, món nào em cũng không ăn. Một ngày chỉ uống chút nước, ăn chút cơm trắng. Hai bàn tay nhỏ như hai cái chân gà, ôm một chút chỉ nhai một chút, ăn cũng không xong.

Chú tôi có hai đứa con gái, mẹ của 2 đứa mất sớm. Chú một mình gà trống nuôi con, công việc phải đi sớm về muộn. Hai đứa không khác gì nhau, vì đứa lớn cũng rất kén ăn, ăn rất ít nên cơ thể yếu ớt. Luôn nghĩ rằng đó chỉ là do chán ăn, , thậm chí hằng năm đi bệnh viện đều không kiểm tra ra bệnh gì. Sau đó mới biết, nồng độ Creatinine trong máu rất cao, có thể xác định là suy thận. Em ấy sợ làm phiền người trong nhà, nhất định không nói bản thân đang mang bệnh, thậm chí mùa đông lúc mặc quần bản thân mình cũng không có chút sức, vẫn còn cố đạp xe đi học. Trước khi phải nhập viện, đến tận khi không thể chịu được nữa mới để người nhà chăm sóc. Đợi đến khi chú tôi nhận ra bệnh tình em ấy quá nghiêm trọng, phải gửi lên bệnh viện tuyến trên, creatinine lúc ấy đã lên đến hơn 1000 (Đã qua nhiều năm nên số liệu này có thể không chính xác hoàn toàn). Em ấy còn có 30 cân, bác sĩ biết điều đó nghĩa là gì. Bệnh viện rất nhiều lần nói xuống đó là bệnh hiểm nghèo, như tuyên án tử hình em ấy. Lúc đó em ấy thường bị đau cổ họng, luôn ho, cơ thể suy kiệt đến cùng cực. Em ấy qua đời vội vã, chúng tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận chuyện này.
Em ở viện đúng 2 ngày, ở bệnh viện nhỏ, phòng bệnh đã đầy, em phải ở cùng mười mấy bệnh nhân trong một phòng bệnh lớn. Em biết tình hình bệnh của mình từ những bệnh nhân xung quanh. Tôi kín đáo tìm chuyện làm em cười. Em cười như thường lệ, nhưng sau đó lại khóc rất nhiều, tôi phải dỗ em rất lâu, rất lâu…
Em rất hiểu chuyện, hiểu chuyện từ lúc nhập viện đến khi ra đi, đều không làm khó người yêu thương em về tiền chữa bệnh, nhưng như vậy thật ra lại làm những người yêu em bị tổn thương…

Sau khi em mất, chúng tôi trở về nhà, đứa em họ của tôi, cũng là đứa em gái mới 11 tuổi của em, nhìn tôi rồi đưa tôi vào phòng, nhét vào tay tôi 10 tệ, nói đó là tiền mẹ em ấy cho để mua đồ ăn vặt, nhờ tôi đưa tiền cho chị gái chữa bệnh. Tôi không nhịn được nữa, ôm chặt em ấy mà khóc lớn. Em thấy người lớn như vậy, cũng đã hiểu ý, gào khóc nói em chỉ cần chị gái.

Thật không may, em họ nhỏ không lâu sau đó đi kiểm tra cũng bị suy thận mãn tính. Vì mẹ đã qua đời, bác sĩ trả lời nguyên nhân khiến chị em mắc bệnh là bố mẹ có thể không có gen giống nhau. Em họ nhỏ mắc bệnh đến nay cũng 5 năm rồi, cũng rất may mắn là có nguồn hiến thận, sang năm thực hiện phẫu thuật. Mong sao tất cả mọi chuyện tốt đẹp đều đến với em….

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容