CÂU CHUYỆN PHÁ HỦY TAM QUAN NHẤT MÀ BẠN TỪNG GẶP LÀ GÌ? ( Phần 14/34 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Một lúc sau, tôi và cô ấy xuất hiện trong bãi đậu xe, thấy một chiếc xe việt dã đậu ở đó, cô ấy kiểm tra lại biển số xe, sau đó liền đi tới và đập cửa kính. 

Cửa sổ xe mở ra, bên trong là một người đàn ông trung niên cường tráng có tướng mạo bình thường, mặc chiếc áo phông bó sát màu đen và quần yếm, thật ra cũng không thể nói đó là áo phông bó sát được, có thể là do ông ta quá cường tráng cho nên mới trông hơi bó sát, đồng thời cũng cho người ta một cảm giác bị áp bức mạnh mẽ. Người đàn ông đó nhìn chúng tôi một cái rồi hỏi: “Hai người là xxx và xxx à?” 

“Ừ.” 

Tôi còn chưa kịp trả lời thì cô ấy đã vội vàng giành trả lời ngay. 

“Được rồi, lên xe đi, tôi được Tần Lão phái người đến đón hai người đó.” 

Nghe vậy, cô ấy liền mở cửa rồi lên xe, vốn dĩ tôi còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng thấy cô ấy đã lên xe rồi nên thôi cũng kệ, quyết định lên xe trước rồi nói. 

Sau khi lên xe, tôi cảm thấy có chút bất an, chủ yếu là do sự áp bức mà người đàn ông này tạo ra cho tôi quá mạnh mẽ, nếu đối phương có ý đồ xấu xa gì, thì tôi nhất định sẽ không thể phản kháng, hơn nữa tôi vẫn còn đang ở trong một thành phố xa lạ, cho nên khiến tôi không cảm thấy có một chút cảm giác an toàn nào cả.

Chiếc xe việt dã chạy nhanh trên đường, khi cô ấy còn đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi không nhịn được mà hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Tôi không biết.” Câu trả lời của cô ấy khiến tôi chết lặng. 

“Cô không biết? Vậy mà cô dám đi lên xe sao? Bị đem đi bán rồi cũng không biết.” 

Tôi lo lắng, không hiểu sao cô ấy lại ngu như vậy. 

“Anh biết tình trạng cơ thể của tôi rồi đó, chỉ cần có cơ hội chữa khỏi, thì cái gì tôi cũng không sợ gì cả.” 

cô ấy cũng không tức giận, mà chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói. 

Tôi suy nghĩ một chút và cũng có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy. Nếu như đổi thành là tôi thì cũng vậy thôi. Nhưng tôi vẫn có chút lo lắng nên đã hỏi người đàn ông đang cầm lái. 

“Anh trai, chúng ta đi đâu vậy?” 

“Đợi khi nào đến rồi thì anh sẽ biết.” Người đàn ông cường tráng đó nói xong liền phớt lờ tôi.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải mặc kệ, tôi chán nản nhìn vào cảnh vật bên ngoài cửa sổ, không biết đã trôi qua bao lâu, khi tôi đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì chiếc xe việt dã đột nhiên dừng lại. 

“Đến rồi, xuống xe đi.” 

Nghe xong, tôi lập tức ngồi thẳng người dậy, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy chiếc xe đang ở trong một bãi đậu xe lộ thiên, xung quanh bãi đậu xe đều được bao quanh bởi cây cối, trông giống như là nơi nào đó ở trong rừng vậy. 

Tôi đẩy cửa ra và bước xuống xe cùng cô ấy, sau khi xuống xe, tôi phát hiện ra mình đang ở trong một khu rừng, cho dù đó không phải là khu rừng thì cũng phải ở một nơi hoang vu, xung quanh vô cùng hoang vắng, không có nhà cửa gì cả mà chỉ có rất nhiều cây cối thôi. Ngay khi tôi còn đang bàng hoàng, không biết phải làm sao thì sau lưng tôi đột nhiên vang lên một giọng nói. 

“Cô gái nhỏ, cuối cùng cô cũng đến rồi à.” 

Tôi quay đầu lại cùng lúc với cô ấy, nhìn thấy một ông già mặc áo dài trơn, tóc trắng và râu trắng đang đi về phía mình. Ông già đó khoảng 70 tuổi, nhưng trông ông ta tràn đầy sức sống, khi đi bộ thì đi nhanh như bay, không hề có dấu hiệu của sự già nua. Chỉ là dáng người ông ta có chút thấp bé, khuôn mặt gầy gò, nhìn thế nào cũng trông có vẻ hơi tiều tụy.

“Chào ông, cuối cùng nhìn thấy ông rồi, người mà cháu nói ông, cháu cũng đã đưa anh ta đến rồi.”

cô ấy chỉ vào tôi và nói. 

“Ừ, không tệ, không tệ.” Ông già cười và gật gật đầu, nhưng nụ cười đó đối với tôi mà nói, khẽ lộ ra có chút dung tục. Ông già này không phải là người tốt rồi, đây là ấn tượng đầu tiên của tôi sau khi nhìn thấy ông già. 

“Ông lừa chúng tôi qua đây, rốt cuộc là ông muốn làm cái gì?” Tôi không khách khí mà nói thẳng. 

“Tôi, anh đừng nói như vậy chứ, ông già không có lừa chúng ta đâu.” cô ấy vội vàng hòa giải.

“Không sao không sao, ngoài ra các người cũng đừng cứ gọi ta là ông già ông già nữa. Tôi có họ có tên đàng hoàng đó, hai người cứ gọi tôi là bán tiên lão nhân đi…”

“Phụt…” Bán tiên lão nhân còn chưa nói xong, tôi đã bật cười thành tiếng, chỉ một ông già như vậy mà dám tự xưng là bán tiên sao. 

“Vậy, bán tiên lão nhân, ông hãy nói thẳng vào chuyện chính đi, rốt cuộc cơ thể của cô ấy là như thế nào? Còn chuyện trên cơ thể của tôi nữa, có phải có gì đó khác thường hay không? Tại sao lại khác với tình hình khi người khác gặp cô ấy?”

“Ha ha, được, nhưng mà trước khi trả lời câu hỏi của các người, các người hãy theo tôi đến một nơi trước.”

Bán tiên lão nhân nói xong liền xoay người rời đi ngay, khiến tôi tức đến mức nghiến răng, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành đi theo ông ta.

Dòng ngăn cách—————————————————— 

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容