Bắt cóc buôn bán phụ nữ đáng sợ cỡ nào? ( Phần 14/22)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Chị ấy hiểu chuyện tôi nói là chuyện đó, chị ấy dùng ánh mắt ngập tràn sự yêu thương nhìn sang Liên Liên, rồi nói: “Nếu như không phải vì nó, thì chị cũng sẽ không làm thế đâu, Liên Liên giờ đã bảy tuổi rồi, cứ ở mãi trong nhà cũng không phải là cách, chị muốn kiếm tiền để cho nó đi học.”

“Vậy chị không sợ bị người ta phát hiện sao?”

29.

Chị dâu cười khổ một tiếng, trả lời nói: “Ai phát hiện chứ? Anh họ em hả? Trước khi bọn em đến đây, chị còn bị anh ấy nhốt trong phòng, em nghĩ nếu không có sự cho phép của anh ấy, thì chị có cơ hội không?”

Tôi giật mình, anh họ lại chấp nhận chuyện này.

“Mỗi lần tám mươi đồng, chị giữ lại ba mươi đồng, số còn dư thì bị anh em cuỗm đi mất.”

Tôi lại há hốc mồm kinh ngạc.

Chị dâu bảo tôi đừng ngạc nhiên đến thế, đâu phải chuyện này chưa từng xảy ra trong thôn đâu, mà cũng vì chị ấy có vẻ đẹp, nên mới được cái giá tám mươi đồng này.

“Chỉ cần Liên Liên có thể đi học, có bắt chị chết chị cũng cam tâm tình nguyện.”

Phụ nữ vốn yếu ớt lại có thể vì con cái mà trở nên mạnh mẽ!

Chính tình mẫu tử dã cổ vũ cho chị ấy làm tất cả những thứ này, tôi quay đầu nhìn sang Liên Liên, nó vẫn đang chăm chỉ làm bài tập, tôi nói: “Chị dâu à chị yên tâm đi, mai em sẽ bàn bạc với anh họ chuyện cho Liên Liên đi học.”

Chị dâu liền cảm động, mắt chị ấy bừng sáng, chị ấy nhìn tôi hồi lâu rồi nói: “Đến đây vẫn có thể gặp được em thì cũng xem như chị là người may mắn rồi…”

30.

Lúc này, đột nhiên Tú Nghiên lại hét lên, tôi liền nhanh chóng chạy ra ngoài, thì liền thấy có một bóng đen khuất sau cánh cổng, tôi không để tâm lắm, tôi liền hỏi xem Tú Nghiên có chuyện gì vậy, cô ấy mặc đồ ngủ, mở cửa ra rồi nhảy bổ vào lòng tôi.

“Có người lén nhìn em tắm!”

Tôi liền lên tiếng an ủi, sau đó thì phát hiện có một góc kính trên cửa sổ đã bị vỡ rồi, vừa hay có thể thò tay vào kéo rèm qua, tôi đi tìm chút đinh và ván gỗ đến để đóng chặt lại, sau đó lại dỗ dành Tú Nghiên hồi lâu, cô ấy mới bình tĩnh  lại.

“Em không quan tâm, từ nay về sau anh phải ở bên cạnh em hai mươi bốn trên hai mươi bốn, không được rời xa em nửa bước!”

“Em yên tâm, anh đảm bảo không xảy ra chuyện như thế nữa đâu!”

Chị dâu và bác gái cũng hoảng loạn chạy ra bên ngoài, sau khi nghe Tú Nghiên nói có chuyện đang tắm thì bị người nhìn trộm, chị dâu hỏi tôi lúc quay trở về đã gặp những ai, tôi nói gặp mấy người trong thôn, chị ấy gật gật đầu không nói gì thêm, bác gái lại an ủi Tú Nghiên một hồi, sau đó nhắc nhở tôi phải chăm sóc tốt cho cô ấy xong, thì bác gái  mới quay người trở về phòng ngủ.

Sau khi bác gái rời đi, chị dâu lại nháy mắt với tôi một cái, tôi nói với Tú Nghiên đi dọn dẹp giường tí đi, sau đó tôi lại bước ra ngoài cửa phòng.

“Nếu không có chuyện gì ở nhà nữa thì em mau dẫn Tú Nghiên về thành phố đi, trong thôn này có đủ kiểu người, sau này có thể không về thì đừng về nữa.”

Lời nói của chị dâu hình như có ẩn ý gì, lúc tôi hỏi lại thì chị ấy không nói gì cả, tôi chỉ đành bất lực ừ một tiếng, ra hiệu bản thân đã hiểu rồi.

Lúc tôi trở về phòng thì thấy Tú Nghiên đang cúi người sắp xếp mền gối, tôi bị đường cong tuyệt mỹ của cô ấy làm cho kích động, tôi lặng lẽ đi đến ôm chầm lấy cô ấy.

31.

Chính vào lúc này, cánh cửa đột nhiên bị anh họ mở tung ra, anh ấy không có gõ cửa.

“Á!”

Lúc Tú Nghiên hiểu ra mọi việc thì liền giật mình, cô ấy vùi đầu vào trong lòng tôi, tôi có chút hoảng loạn, trách anh trai sau không gõ cửa trước.

“Anh không thấy gì hết ha!”

Anh họ quay người rời đi, Tú Nghiên như thể sống không bằng chết, lao vào đánh đấm tôi.

“Đều tại anh! Đều tại anh! Khiến người ta không còn mặt mũi gặp người khác rồi!”

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容