Bắt cóc buôn bán phụ nữ đáng sợ cỡ nào? ( Phần 15/22)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

“Có lẽ anh họ có chuyện, anh đi xem thử.”

Cô ấy hứ một tiếng, đá tôi xuống giường, tôi nghiến răng giả bộ như đang rất đau, vậy mới khiến ô ấy bật cười bỏ qua chuyện ngượng ngùng khi nãy.

Tôi đi đến phòng anh tôi, lúc này anh ấy đang ngồi trên ghế hút thuốc, chị dâu đang đến một bên để vỗ Liên Liên, trên gương mặt  nhỏ nhắn của chị ấy cũng có mấy giọt nước mắt, hẳn là chịu uất ức rồi.

“Liên Liên à, sao con lại khóc?”

Tôi cười nói, Liên Liên ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi lại ngã vào vòng tay của chị dâu nó lén liếc sang hướng anh họ, tôi đã hiểu chuyện rồi.

“Một đứa con gái thì đi học cái gì chứ? Mấy năm nữa gả tìm một nhà để nó đi là xong!”

Giọng anh họ ồm ồm, anh ấy lên tiếng nói, đứa nhỏ lại bĩu môi, nước mắt lại trào ra lần nữa, nhưng nó sợ anh họ tôi nên không dám khóc thành tiếng, khuôn mặt đẫm nước mắt của đứa bé xinh gái khiến tôi thấy đau lòng.

32.

“Giờ là thời đại nào rồi mà anh còn phong kiến thế, đầu óc của Liên Liên rất thông minh, cứ để nó đi học đi, có tốn bao tiền đâu, cùng lắm em lo tiền học cho nó, cứ ở mãi trong cái thôn này không có thành tích chi đâu!”

Câu này của tôi chỉ nhìn việc không nhìn người, e là anh họ đã hiểu lầm ý của tôi rồi, anh ấy nói với tôi: “Người trong thôn không xuất sắc thì sao chứ? Không phải em cũng được sinh ra rồi lớn lên ở đây đó sao, mới đi ra ngoài mấy năm mà đã xem thường người trong thôn mình rồi à?”

Hở tí là lại càu nhàu, tôi nói lý với anh ấy anh ấy lại không nghe, đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi càng không muốn về nhà, căn bản không nói chuyện được với nhau, nói gì cũng vô dụng.

“Lười nói chuyện với anh quá rồi, nói chung là Liên Liên phải đi học, anh không cần quan tâm chuyện đó nữa!”

Bây giờ quyền hành của tôi đã vượt lên anh họ rồi, lúc nói chuyện không cần phải nhìn sắc mặt anh ấy như trước nữa, giờ cũng xem như tôi có quyền nói chuyện trong nhà này rồi.

“Nó là con gái anh, cần em quan tâm hay sao?”

Mới nói tí mà anh họ đã tức giận rồi, anh ấy đứng dậy trừng mắt nhìn oi như muốn đánh nhau với tôi, chị dâu thấy vậy liền khuyên chúng tôi bớt nói vài câu đi, âm thanh trong phòng làm kinh động đến bác gái, bác ấy chạy qua hỏi rõ xem chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt của bác ấy cũng không dễ xem lắm, bác ấy liếc nhìn Liên Liên một cái rồi lại quay đầu sang nói với tôi: “Tiểu Quân, thôn này có thể có được một người học đại học như con đã hiếm thấy lắm rồi, nhưng không phải ai cũng giống như con được đâu, bác cảm thấy, chuyện đi học này, hay là thôi đi.”

Bác gái và anh họ đứng cùng chiến tuyến với nhau, kiên quyết phản đối chuyện cho Liên Liên đi học, tôi đi sang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Liên Liên, tôi hỏi nói: “Liên Liên, con nói với chú xem, con có muốn đi học hay không?”

33.

Ánh mắt của Liên Liên nhìn có vẻ vui mừng vô cùng, nhưng đột nhiên anh họ lại ho khan một cái, nó bị dọa rồi, nó lén nhìn anh họ một cái rồi lại bày ra vẻ mặt bị bắt ép, nó lắc đầu với tôi.

Tôi liền hiểu ra bây giờ không thể thuyết phục hai người họ rồi, tôi thở dài rời khỏi phòng, nghe thấy anh họ quở trách hai mẹ con chị dâu mấy tiếng, trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một suy nghĩ đáng sợ, sao người chết ở hầm than năm đó lại không phải là anh họ đi chứ?

“Có chuyện gì vậy? Mặt anh cứ như bị ai cướp tiền vậy!”

Tú Nghiên thấy tôi quay về thì liền cất giọng hỏi, tôi nghĩ rồi lại nói với cô ấy là không có chuyện gì, toio cứ tìm đại một lý do, nói anh họ với chị dâu cãi nhau chuyện anh họ đi bài bạc.

Tối hôm đó tôi ngủ không yên, toàn nằm mơ thôi, mơ thấy chị dâu vì muốn cho Liên Liên đi học nên đã đánh nhau với anh họ, không ai cản lại được hết. Ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, Tú Nghiên nói với tôi thôn này thật sự quá lạc hậu, lúc đi vệ sinh ưa bị muỗi cắn lắm.

Thế là tôi đi nói với bác gái một tiếng, dẫn Tú Nghiên rời khỏi thôn, vốn dĩ tôi nghĩ cả đời này cô ấy không muốn quay về cái nơi quái quỷ đó, nhưng một tuần sau, đột nhiên cô ấy lại hỏi tôi chị dâu tôi tên gì?

“Bạch Tuyết, hình như là gọi đại đó, trước giờ chưa ai gọi tên chị ấy, anh cũng không nhớ rõ lắm.”

Tôi trả lời cô ấy, rất nhanh sau đó, cô ấy lại gửi cho tôi một tấm thông báo tìm người, bên trên là tấm hình của chị dâu hệt như lần đầu tiên tôi gặp chị ấy.

“Anh mau nhìn xem đây có phải là chị dâu của anh không?”

34.

Cô ấy gọi điện thoại cho tôi, cảm xúc vô cùng kích động, còn tôi thì thầm nhủ, không lẽ đây là ý trời? Thế mà cũng bị cô ấy bắt gặp sao?

Nếu như không có tên họ, thì tôi cứ nghĩ là người giống người thôi, nhưng Tú Nghiên lại hỏi chị dâu tôi tên gì trước, sau đó lại đưa tấm ảnh ra, tôi nhìn đến ngây người.

“Có lẽ không phải đâu nhỉ?”

“Anh về trước đi rồi nói, em đi tìm bạn xác nhận độ chân thật của tin tức này đã!”

Trên đường đi làm trở về, tôi băn khoăn không biết giải thích thế nào với Tú Nghiên, nếu như cô ấy không làm rõ chuyện này thì cô ấy không còn là cô ấy nữa, nghĩ đến nghĩ lui, tôi cũng chỉ có thể nói thật, mà thực ra là bởi do anh họ ngăn cấm chuyện Liên Liên đi học chọc cho tôi không được vui, nếu như có thể lén lút dẫn hai mẹ con họ đi thì.. tôi vẫn có chút hào hứng.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容