Những Mẩu Chuyện Kinh Dị Tôi Giấu Tận Dưới Đáy Hòm ( Phần 5/7)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
—————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://zhuanlan.zhihu.com/p/41811141?

———————————

Những mẩu chuyện kinh dị tôi giấu tận dưới đáy hòm

14. Bà nội dặn tôi đừng đi xuống tầng hầm

Nhưng tôi muốn biết tiếng động đó rốt cuộc là thế nào

Cái tiếng giống hệt tiếng kèn

Thứ tiếng tồn tại suốt ngày đêm

Thế là tôi mở cửa tầng hầm

Sau đó bước xuống bậc thang xuống hầm

Nhưng tôi không hề nhìn thấy một chiếc kèn nào cả

Bà nội kéo tôi ra

Lớn tiếng mắng tôi

Bà nội trước giờ chưa từng mắng tôi

Tôi rất buồn

Tôi khóc

Bà nội xoa đầu tôi

Bà bảo tôi đừng bao giờ bước vào căn phòng đó nữa

Sau đó bà cho tôi một miếng bánh ngon cực

Tôi lại hết buồn ngay

Vì vậy tôi cũng không hỏi tại sao những đứa trẻ đó lại phát ra những tiếng nghe như là tiếng kèn.

15. Ngày chị tôi ra đời, bố mẹ đưa chị chuyển đến sống ở một căn nhà nhỏ ngoài ngoại ô.

Cách bố trí phòng ở ngày đó rất kỳ quặc, phòng tắm nằm đối diện ngay bàn ăn ở phòng bếp. Lúc ngồi ăn cơm có thể nhìn rõ phòng tắm.

Theo như bố mẹ kể, lúc còn nhỏ chị thường hay huơ huơ tay trên bản ăn, chỉ trỏ khắp nơi, lại còn cười khanh khách. Mà những lúc như vậy, bố mẹ để ý thấy chị cứ luôn nhìn về phòng tắm. Bọn họ lấy làm lạ, vì để tiết kiệm điện, trong nhà toàn tắt điện phòng tắm, chỉ cần không phải lúc tắm giặt, phòng tắm luôn tối đen, làm sao nhìn thấy gì. 

Những hành động kỳ lạ của chị còn tiếp diễn một thời gian dài, vậy nên lúc chị biết nói, bố mẹ lập tức hỏi chị đang nói chuyện với ai.

– Là một đứa nhỏ ạ. – Chị đã trả lời như vậy.

Nghe chị trả lời như vậy, bố mẹ lại hỏi cậu nhóc đó có thân thiện không?

Chị trả lời cậu ấy rất thân thiện.

Không lâu sau đó,chị không còn những hành động kì lạ như vậy nữa. Chị lớn rồi cũng quên những chuyện đó. Bố mẹ thở phào một hơi, cũng không nhắc lại nữa, chỉ cho rằng trí tưởng tượng của trẻ con rất phong phú mà thôi.

Nhưng khi tôi ra đời, tôi cũng có những hành vi y như vậy. Khi tôi biết nói chuyện, bố mẹ cũng hỏi tôi đang nói chuyện với ai.

– Là một cậu nhóc ạ. – Tôi đáp lại bằng một cậu trả lời giống hệt chị ngày đó.

– Cậu ấy thân thiện chứ? – Bố mẹ lại hỏi.

– Vâng ạ, cậu ấy rất thân thiện. – Tôi lại đưa ra một câu trả lời giống hệt chị, nhưng trong câu trả lời của tôi lại có một phần không giống. – Nhưng mà con nghĩ là cậu ấy đang nói dối.

16. Hôm nay tôi lại mất ngủ, làm hai lon bia vẫn không ngủ được, hễ cứ nhắm mắt là lại thấy có người đang ở trong bóng tối nhìn mình.

Không còn cách nào khác, tôi đành ra sô pha, cầm một cuốn sách riết thời gian, những mong con buồn ngủ nó tìm đến mí mắt. Ai ngờ ngồi buồn chán lật hết cả mấy quyển tạp chí rồi mà cũng không có chút mệt mỏi nào. Đúng lúc này, tôi nghe có tiếng gõ cửa.

Bây giờ là hai giờ đêm, ai lại đến nhà tìm tôi vào giờ này chứ? Không có chút phép tắc nào cả.

Tôi không lên tiếng, nhẹ nhàng đến cạnh cửa định nhìn qua gương cửa xem vị khách không mời mà đến ngoài cửa rốt cục là ai. Chưa kịp lại gần, người bên ngoài đã lên tiếng: 

– Xin lỗi, tôi ở nhà bên cạnh, tôi làm mất chìa khóa rồi, không vào nhà được, tôi muốn nhờ cửa sổ nhà anh một chút để trèo về nhà tôi. Vốn không định làm phiền anh giờ này đâu nhưng bên ngoài lạnh quá.

Trèo qua cửa sổ nhà tôi để về nhà mình? Nhà tôi ở tầng 24 lận, phải cần can đảm cỡ nào chứ. Với lại, nhà mình có hàng xóm từ bao giờ nhỉ? Bởi vì cái con số 24 không cát tường này, vậy nên cả tầng chỉ có một hộ duy nhất là tôi, phòng ở hai bên nhà tôi đã bỏ không mấy năm rồi.

Tôi vẫn im lặng không phát ra tiếng động, mặt dán lên cánh cửa, nhìn ra ngoài qua gương. Người đàn ông lạ mặt đứng trước cửa, gương mặt âm u, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi, như xuyên qua tấm gương đối mắt với tôi vậy.

Không được mở cửa cho hắn ta, vờ như không nghe thấy. Tôi thầm nghĩ trong lòng, quay trở lại sô pha, người đó gõ một hồi rồi đi. Người đó đi rồi, tôi bắt đầudần dần thấy buồn ngủ, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc. Tôi nằm xuống dần thiếp đi.

Ngày hôm sau tôi được cảnh sát gọi dậy. Hai đồng chí cảnh sát đang ở trong nhà tôi, tôi hỏi sao bọn họ vào được, cảnh sát không trả lời ngay mà nói với tôi hôm qua khu nhà tôi ở có tên thần kinh cuồng sát xông vào.

Tên cuồng sát ấy thường đến nhà của bị hại, lừa họ mở cửa, sau đó xông vào giêt người. Hôm qua hắn giết từ sớm đến tối, gặp nhà nào gõ cửa nhà ấy, gặp nhà nào giết nhà ấy, chỉ cần mở cửa cho hắn đều bị giết hết.

Tên đó chém chém giết giết đến 5 giờ sáng thì mệt quá ngất đi, bị bảo an bắt gặp, bảo an nhìn cả người hắn toàn là máu nên báo cảnh sát, mới bắt được hắn ta.

Cảnh sát nói dựa trên tuyến đường tên đó đã đi, chắc chắn hắn đã đến nhà tôi.

Tôi kể lại sự tình lúc 2 giờ đêm qua cho cảnh sát nghe, nhắc đến lại thấy sợ, may mà tôi không mở cửa cho tên đó, nếu không có khi tôi cũng bị giết rồi.

Nhưng mà, càng làm tôi lạnh người hơn chính là chuyện tiếp theo đó mà cảnh sát nói với tôi. Họ bảo:

– Anh có biết tại sao chúng tôi vào được nhà anh không? Cửa phòng anh vốn không hề đóng, khóa cũng không cài, cửa chỉ khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là mở được cửa ra.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容