CHUYỆN THÊ THẢM NHẤT TRONG CUỘC ĐỜI BẠN LÀ GÌ ? ( Phần 4 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/59607612/answer/1526517594?

——————————

CHUYỆN THÊ THẢM NHẤT TRONG CUỘC ĐỜI BẠN LÀ GÌ ?

07

15.5.2013 Ngày mai

Ngày mai lại là ngày đó, tôi càng không muốn nhớ đến, lại càng nhớ rõ hơn, phiền chết đi được.

Sắp phải thi chuyển cấp rồi, mẹ nói không yêu cầu tôi thi được bao nhiêu điểm, cố hết sức là được, tôi cảm thán mẹ tôi quả là “trưởng thành” rồi, mẹ nói đều cho dì Lưu của dạy tốt.

Lưu Mỹ Thục đã có thể “quang minh chính đại” đến nhà tôi rồi, tôi kinh ngạc phát hiện, ngoài việc thảo luận về tôi, họ còn có thể vui vẻ thảo luận về rau củ tươi trong siêu thị và các mẫu túi xách giày dép mới trong trung tâm thương mại, họ trở thành bạn tốt của nhau, đây là điều tôi không ngờ tới.

Tuy rằng tôi không ghét Lưu Mỹ Thục, nhưng nhìn thấy bà ấy tôi lại nhớ đến Đường Đức, nếu là ngày thường gặp mặt không sao, nhưng hôm nay gặp tôi lại không khống chế được phiền lòng.

Tôi nói bà ấy là vừa ăn cướp vừa la làng, rõ ràng là bản thân làm sai, mà còn giả làm người tốt, người tốt người xấu đều là người nhà bà ta sắm vai hết.

Sắc mặt Lưu Mỹ Thục hết đỏ lên lại trắng bệch, liên tục xin lỗi tôi, sau đó liền rời đi, lúc đi còn không quên ra hiệu với mẹ tôi, bảo mẹ đừng mắng tôi.

Tôi đều nhìn thấy, mẹ cũng thật sự không mắng tôi, mẹ tôi nói, nếu như con không thích dì ấy, sau này mẹ không để dì ấy đến nhà chúng ta nữa.

Tôi không trả lời, về phòng mình, mẹ tôi cứ nhìn thấy tôi vào phòng lại căng thẳng, nhưng cũng không dám lớn tiếng bảo tôi ra ngoài, chỉ có thể liên tục gọi tôi ra ăn khoai tây chiên, ăn xoài, ăn sữa chua.

Tôi ngồi trong phòng, trong tay cầm lưỡi dao, vốn dĩ đã rất lâu không dùng đến, nhưng lúc này tôi lại lục nó ra.

Lần này quả thật là tôi làm sai rồi, họ đều rất yêu tôi, tôi không nên đối xử với họ như vậy.

Là lỗi của tôi, tôi nghĩ.

22.7.2013 Không chủ đề

Có điểm thi chuyển cấp rồi, có chút không ngờ tới, ba mẹ tôi vốn định đưa tôi vào trường nghề, nhưng điểm số của tôi lại khá tốt, có thể vào một trường THPT bình thường, tuy rằng không so được với trường điểm, nhưng tôi đã rất hài lòng rồi.

Nghe nói Đường Điềm Điềm đậu vào trường điểm, sau này nếu không có gì thay đổi cũng sẽ thi vào trường đại học trọng điểm, nghĩ đến đây tôi lại có chút không thở nổi. Nhưng tôi không đụng đến lưỡi dao nữa, sau này tôi không thể thế này nữa, tôi nghĩ.

Tôi nằm trên giường một lúc lâu để bình tĩnh lại, rốt cục cũng bình tĩnh lại rồi.

12.8.2013  Sống ở ký túc xá

Hôm nay tôi bàn bạc với ba mẹ, THPT sẽ ở trong ký túc xá, mẹ tôi không đồng ý, mẹ nói lỡ như ở ký túc xá bị người khác ăn hiếp thì làm thế nào.

Tôi rất kiên quyết, vào THPT đồng nghĩa với việc tôi có thể thay đổi một môi trường hoàn toàn mới, sống trong ký túc xá của trường cũng có thể tránh đụng mặt người nhà họ Đường trong tiểu khu.

Chúng tôi không ai nhường ai, mẹ tôi liên tục nhìn điện thoại, tôi biết là mẹ đang hỏi ý kiến của Lưu Mỹ Thục.

Sau một lúc, mẹ đồng ý rồi.

“nhưng mà nếu như ở đó không thoải mái, hoặc là có mâu thuẫn với bạn học, nhất định phải về nhà đó” mẹ bổ sung thêm.

3.9.2013 Cuộc sống hoàn toàn mới

 Đến trường học rồi, ký túc xá một phòng 6 người, bồn cầu nhà vệ sinh là loại ngồi chòm hỏm, bạn cùng phòng có vẻ như rất hòa đồng.

29.10.2013  Tin đồn

Sau khi khai giảng tôi không chủ động kết bạn mới, cũng không chủ động bắt chuyện, giờ nghỉ giải lao tôi ngồi tại chỗ, có lẽ trong mắt mọi người tôi là một người hướng nội chăng.

Nhưng mà hôm nay có một lời đồn, một người bạn trung học của tôi nói, đừng nhìn vẻ ngoài nho nhã của tôi hiện giờ, thật ra thời trung học phóng khoáng lắm, quen qua rất nhiều bạn trai.

Tôi không giải thích, bởi vì chuyện cậu ta nói là sự thật.

Trường cấp 3 to hơn trường cấp 2, so với trường tiểu học thì to hơn nhiều lắm, nhiều người như vậy, nhiều lớp học như vậy, nhiều thầy cô như vậy, tôi thật sự quá nhỏ bé rồi, cho dù có tin đồn, cũng rất nhanh sẽ chìm vào quên lãng thôi.

Bạn cùng phòng tạo thành nhóm nhỏ, một nhóm 3 người, một nhóm 2 người, cùng nhau ăn cơm lên lớp, tôi một mình, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu, bây giờ bảo tôi đi làm bạn với người khác, tôi thật sự không quen.

08

22.3.2014 Thuốc

Hôm nay uống thuốc chống trầm cảm bị bạn cùng phòng nhìn thấy rồi, họ cũng không nói gì, khách sáo dặn tôi phải chú ý sức khỏe, sau đó đến lớp học, ánh mắt của các bạn trong lớp đều có chút khác thường, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm.

Vào buổi chiều, một bạn nữ trong lớp chủ động bắt chuyện với tôi, cậu ấy nói đôi mắt của tôi rất đẹp, đây là lần đầu tiên có người khen mắt tôi đẹp, tôi có chút vui mừng.

9.4.2014 Hồ Duyệt

Tôi và Hồ Duyệt trở thành bạn thân, chính là cô gái lần trước khen đôi mắt tôi đẹp, cậu ấy nói cậu ấy cũng bị trầm cảm qua, nguyên nhân là do ba mẹ ly hôn, cậu ấy nói hy vọng có thể giúp tôi.

Tôi không trả lời, cậu ấy cứ tìm chủ đề để nói với tôi, kể những câu chuyện vui, đem chocolate và trà sữa cho tôi.

Vì vậy cậu ấy đã trở thành bạn thân của tôi.

Trong lớp Hồ Duyệt rất năng động, nhìn không giống người từng mắc bệnh chút nào, cậu ấy muốn dẫn tôi gia nhập hội bạn bè, nhưng tôi từ chối, hiện giờ tôi vẫn có chút bài xích giao lưu với người lạ.

16.5.2014 Không tiêu đề

Hôm nay tâm trạng không tốt, Hồ Duyệt mời tôi ăn KFC

12.11.2014 Đường

Hôm nay về nhà gặp được Đường Điềm Điềm, cậu ta cười lịch sự với tôi, tôi vô thức cười đáp lại, hai người không hề nói chuyện, lúc về đến nhà, mẹ cứ nhìn vào cánh tay tôi, muốn hỏi lại không dám hỏi.

Tôi chủ động xăn tay áo lên, đưa mẹ xem cánh tay không có một vết thương nào, tuy rằng trên đó vẫn còn vài vết sẹo nhạt.

Mẹ rất vui, nói là nhìn tôi hơi khác trước.

Tôi nói dù sao cũng đã qua hơn 4 năm rồi, mẹ nghe xong càng vui hơn.

18.2.2015 Năm mới

Hôm nay là giao thừa, mẹ làm một bàn lớn thức ăn, trong ấn tượng của tôi vẫn là lúc nhỏ phong phú nhất, nhưng mẹ nói tết năm nào cũng nấu như vậy. Tôi nói vậy có lẽ là mấy năm trước con không để ý lắm.

Tôi ngưng thuốc trầm cảm từ trước tết, cuộc sống đang dần dần tốt lên chứ.

7.6.2016 Thi đại học

Trải qua một năm cấp 3 đen tối, là vì chờ đến thời khắc hôm nay, cố lên, Cốc Vũ Gia.

Mày nhất định phải thi tốt.

Mày nhất định phải thi tốt hơn Đường Điềm Điềm.

22.7.2016  Điểm số

Điểm thi đại học được công bố rồi, 534 điểm, cũng xem như phát huy khá tốt, có thể vào một trường đại học khá ổn ở địa phương, mẹ tôi cứ cầm chặt lấy điện thoại không buông, không biết là đang nói chuyện với ai.

Tôi nhìn thấy chữ “Thục”, giành lấy điện thoại của mẹ, hỏi Lưu Mỹ Thục, Đường Điềm Điềm thi thế nào.

Lưu Mỹ Thục nói phát huy không tốt lắm, chỉ được 623 điểm, thấp hơn bình thường 20-30 điểm.

Tôi trả điện thoại cho mẹ, quay về phòng.

“con không sao, trong phòng không có lưỡi dao, không phải mẹ đã kiểm tra qua rồi sao ?” tôi nói vọng ra, “con chỉ là muốn ở một mình một lúc”

Không nghe tiếng bước chân, tôi biết mẹ vẫn chưa đi, mấy năm nay cứ thấy tôi nhốt mình trong phòng là mẹ lại như vậy, cứ đợi ngoài cửa, đợi đến khi tôi mở cửa.

Tôi thở dài, nhìn vào đêm đen ngoài cửa sổ, tôi biết tôi nên buông xuống rồi.

Nhưng mà tôi không buông được, tôi không khống chế được việc đấu với Đường Điềm Điềm, tôi nghĩ nếu như không xảy ra chuyện đó, tôi sẽ không thua Đường  Điềm Điềm.

Trước năm lớp 5 thành tích của tôi lun tốt hơn Đường Điềm Điềm, nếu như không xảy ra chuyện đó, tôi có thể thuận lợi vào THCS trọng điểm, THPT trọng điểm, sau đó thi vào một trường đại học danh tiếng, tôi cũng không cần uống thuốc chống trầm cảm, khiến cho não bộ phản ứng chậm chạp, mơ mơ màng màng.

Vốn dĩ tôi có thể tốt hơn.

1.9.2016 Đại học

Hôm nay nhập học, trường học ở tỉnh kế bên, cách nhà 3 tiếng ngồi tàu cao tốc, ký túc xá 1 phòng 4 người, bạn cùng phòng đều rất nhiệt tình, chúng tôi cùng nhau đi ăn, tôi vẫn không muốn giao lưu với con người, nhưng vẫn phải nể mặt mọi người.

10.9.2016 Tập huấn quân sự

Sau chuyến tập huấn quân sự, cuộc sống đại học chính thức bắt đầu, bạn cùng phòng đều tham gia các câu lạc bộ, tôi không muốn đi, mọi người đều nói đại học là thẩm mỹ viện, là chuồng nuôi heo, tôi chỉ muốn đại học trải qua như viện dưỡng lão thôi.

Tôi hy vọng bản thân có thể bình lặng hơn, tôi hy vọng bản thân có thể thoát ra, cuốn nhật ký này chứa đựng quá nhiều ký ức khiến tôi đau khổ, tôi quyết định khóa nó lại, đợi ngày nào đó tôi thật sự thoát ra được, sẽ mở nó ra một lần nữa.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容