CHUYỆN THÊ THẢM NHẤT TRONG CUỘC ĐỜI BẠN LÀ GÌ ? ( Phần 3 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/59607612/answer/1526517594?

——————————

CHUYỆN THÊ THẢM NHẤT TRONG CUỘC ĐỜI BẠN LÀ GÌ ?

05

1.3.2010  không chủ đề

Lúc về đến nhà mẹ nói, Lưu Mỹ Thục có đến tìm tôi

Bà ấy và Đường Đức kết hôn rồi, đồng thời cũng trả lại phí trị liệu trước đây, nói là xin lỗi tôi.

Lúc ăn cơm tôi không muốn ăn lắm, ăn được vài miếng thì không ăn nổi nữa, sau khi khuyên tôi không được, mẹ nói tôi giở chứng, chuyện đã qua 10 tháng rồi, tôi luôn cố gắng quên đi, nhưng mẹ luôn vô ý, cố ý nhắc đến những chuyện liên quan, tôi bảo mẹ đừng nhắc nữa, mẹ nói mẹ không nhắc đến, chỉ là do tôi suy nghĩ quá nhiều, là tôi giở chứng.

Tôi cực ghét cái từ này, cũng ghét mẹ

12.4.2010  Thi

Sắp phải thi cuối kỳ rồi, mẹ nói tôi nhất định phải thi tốt, mới có thể đậu vào một trường THCS trọng điểm, nhưng thật sự sau chuyện đó, thành tích của tôi tuột dốc rõ rệt, trong giờ học tôi không thể tập trung, chung lớp với Đường Điềm Điềm khiến tôi rất phiền não, nhưng mẹ nói không thể giúp tôi chuyển lớp, gia đình chúng tôi là một gia đình rất bình thường, thầy nói trường học có quy định, không thể chuyển lớp.

Mẹ còn nói tôi yếu đuối, sao lại phải sợ Đường Điềm Điềm.

Tôi muốn nói rằng không phải tôi sợ cậu ta, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy cậu ta, nhưng đến cuối cùng tôi cũng không cãi lại, gần đây tôi lười nói chuyện.

24.7.2010 Tam Trung

Có điểm thi rồi, tôi thi chẳng ra gì, thầy nói chỉ có top 10 mới có thể được đề cử đến Tam Trung, trong đó có Đường Điềm Điềm.

Tam Trung là trường THCS tốt nhất ở chỗ tôi.

Mẹ rất không hài lòng, nhưng tôi lại khá vui, tôi có một kỳ nghĩ không có bài tập dài đằng đẵng, hơn nữa sau khi lên THCS tôi không còn phải gặp Đường Điềm Điềm nữa.

1.9.2010  Trường học mới

Tôi ở nhà đọc sách, ngủ trong suốt kì nghĩ hè, cảm thấy cả người thư giãn hơn rất nhiều, năm học mới bắt đầu rồi, hy vọng tôi có thể làm quen được bạn mới.

Lớp tôi là lớp 7 (3), trong lớp toàn những gương mặt lạ lẫm, còn có một người bạn hồi tiểu học, cậu ta chơi khá thân với Đường Điềm Điềm.

Tôi muốn bước lên nói chuyện với cậu ta, nhưng cậu ta không ngó ngàng đến tôi, tôi thấy các bạn nữ dịu dàng trong lớp, chủ động bắt chuyện với họ, trước đây tôi cũng được xem là người có “nhân duyên tốt”, xem ra thời trung học của tôi sẽ không có chuyện không có bạn nữa rồi.

1.10.2010 Quốc Khánh

Linh Linh hẹn vài người bạn đến nhà cậu ta chơi, tôi từ chối rồi.

17.11.2010 Cãi nhau

Hôm nay tôi và một người bạn vô duyên vô cớ chiến trạnh lạnh với nhau rồi, tôi rất phiền lòng, quả nhiên là tôi không thích hợp có bạn bè.

6.12.2010  Tiết thể dục

Tiết thể dục hôm nay không ai chịu ghép cặp với tôi, nhưng tôi không sao cả, cũng không phải lần đầu tiên tôi gặp chuyện này, bạn hồi tiểu học nói, tôi từ lúc tiểu học đã là một người xui xẻo, tôi mắng cậu ta, tôi nói cậu ta là đồ ác độc.

9.3.2011 Bạn trai

Gần nửa năm không viết nhật ký rồi, bởi vì tôi cảm thấy thật ấu trĩ, nhưng hôm nay nhất định phải lưu lại một chút, bởi vì tôi quen bạn trai rồi, anh ấy tên là Giản Phi, học trong trường nghề bên cạnh, lớn hơn tôi 3 tuổi.

Anh ấy có mái tóc nhuộm đỏ, rất ngầu, anh ấy nói thầy cô căn bản là không trị nổi anh ấy

Anh ấy nói muốn bảo vệ tôi, ai dám ăn hiếp tôi anh ấy sẽ đánh người đó, bởi vì câu nói này tôi mới đồng ý làm bạn gái anh ấy.

Tôi nói tôi thật sự hận rất nhiều người, Giản Phi hỏi là ai, tôi nói tên của Đường Đức, Giản Phi nói đơn giản thôi, về sau dẫn người chùm bao bố đánh ông ta một trận, tôi nói không được, ông ta là một người lớn.

Giản Phi nói: “anh cũng là người lớn”

16.5.2011 Kỉ niệm hai năm

Chuyện đó xảy ra cũng được 2 năm rồi, Giản Phi nói, hôm nay anh ấy muốn ra mặt cho tôi, anh ấy gọi thêm mấy đàn em, cầm theo bao bố và gạch.

Chúng tôi chặn đầu Đường Đức trong một hẻm nhỏ, Đường Đức dường như già đi một chút, Giản Phi chụp bao bố lên đầu ông ta, sau đó đạp ông ta ngã xuống đất, mấy người cùng nhau nện, đấm, đá Đường Đức một trận, Giản Phi còn bảo tôi đạp vào đũng quần ông ta, tôi do dự một lát, đạp mạnh vào, Đường Đức rên lên một tiếng, đau đến cuộn người lại.

Có người báo cảnh sát, chúng tôi chạy không thoát.

Đường Đức và chúng tôi cùng nhau bị đưa đến cục, Đường Đức nói với cảnh sát, chúng tôi và ông ta chỉ là đang đùa với nhau, không phải đánh nhau thật.

Ba mẹ tôi cũng đến, còn có cả Lưu Mỹ Thục.

Mẹ tôi nhìn tôi, lại nhìn Giản Phi, sau đó mắng tôi: “con mới bao nhiêu tuổi, con có biết xấu hổ không”

Lưu Mỹ Thục ngăn mẹ lại, không cho mẹ mắng chửi tôi.

Tóm lại sau khi ầm ĩ một trận, cảnh sát cũng cho về, Lưu Mỹ Thục đỡ Đường Đức đến bệnh viện, tôi đi theo ba mẹ, ba mẹ cấm tôi không được qua lại với Giản Phi nữa.

Tôi không trả lời, ba tôi ở giữa làm người hòa giải, nhưng lời nói vẫn mang ý tứ không đồng ý tôi yêu đương với Giản Phi.

“hai người đều không thể bảo vệ con, anh ấy có thể bảo vệ con, con muốn bên cạnh anh ấy !” tôi đứng giữa đường hét lớn.

“ba mẹ không thể bảo vệ con? ! đồ ngu ngốc này, đừng suốt ngày để người khác lừa, thần tiên cũng bảo vệ nổi con đâu !” mẹ tôi rất giận, nghiến chặt răng sỉ nhục tôi.

Không hổ là mẹ tôi, một câu nói đã khiến tôi không thở nổi.

Tôi thẫn thờ cùng ba mẹ trở về nhà, Giản Phi gọi điện cho tôi, anh ấy nói, anh cảm thấy người tên Đường Đức đó, cũng không xấu xa như em nói

Tôi cúp máy ngang, cảm thấy đứng cũng khó chịu, ngồi cũng khó chịu, nằm cũng khó chịu, hít thở cũng khó chịu, suy nghĩ cũng khó chịu, như thế nào cũng khó chịu.

Lưỡi dao là lúc trước mua để gọt bút chì, tôi gạch một đường lên tay, rất đau, nhưng trong lòng dễ chịu hơn nhiều.

06

11.9.2011 Chia tay

Sau kì nghĩ hè, tôi và Giản Phi chia tay, chỉ là nghĩ rằng chia tay rồi thì nghĩ hè không ai chơi cùng, nên kéo đến bây giờ.

Chia tay với Giản Phi tôi cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều, vốn dĩ tôi nghĩ mình sẽ rất đau khổ, nhưng sự thật là không có, bởi vì tôi vẫn luôn một mình mà.

6.10.2011 Vết Thương

Mẹ nhìn thấy vết thương trên cánh tay tôi, thật ra là do tôi vô ý quá, bởi vì mặc áo tay dài, tôi xắn tay áo lên vài nấc, không ngờ rằng vào thu mà vẫn còn nóng như vậy, lúc xắn tay áo lên không chú ý để lộ ra bên ngoài.

Mẹ vừa khóc vừa hỏi tôi có chuyện gì, tôi nói không cẩn thận bị rạch phải.

Đứa ngốc cũng không tin nổi.

Mẹ khóc hỏi tôi rốt cuộc muốn làm gì, tại sao con không thể thoát ra được ? con muốn hắn ta chết thì con mới yên lòng sao ? bây giờ mẹ lập tức đi chém chết hắn ta.

Mẹ tôi vừa dứt lời liền xông ra ngoài, ba tôi ngăn mẹ lại.

Tôi đứng yên tại chỗ không lên tiếng, tôi không hiểu, tại sao mẹ phải ép tôi, người làm sai là tôi sao ? tôi cứ thích rạch cánh tay mình thì sao nào ? tôi không quên được đó, tôi cứ hận thù hắn ta đó, không lẽ tôi hận hắn ta, cũng sai sao ?

Tôi vào phòng, lấy lưỡi dao ra, tôi nói với mẹ, mẹ đừng nhúc nhích, mẹ nhúc nhích một lần, con sẽ rạch 1 đường.

Mẹ tôi không động đậy nữa, bịt miệng khóc

Tôi rạch lên tay một đường, bảo mẹ cũng đừng phát ra âm thanh nữa.

Mẹ tôi cố nhịn đến nức lên, tôi lại rạch lên tay 2 đường, thật ra không phải là tôi muốn nhắm vào mẹ, tôi cũng biết con người khi khóc sẽ rất khó nhịn xuống, tôi chỉ muốn rạch, bởi vì tôi khó chịu, tôi sắp khó chịu đến chết rồi, tôi mà còn không rạch bản thân vài đường, tôi sẽ không thở nổi nữa.

Mọi người đều nói đây là tự ngược đãi, thật sự không phải, đây không phải là tự ngược đãi, đây là đang tự cứu, họ không biết rằng, mỗi lần tôi sắp không thở nỗi, chỉ có lưỡi dao này có thể cứu tôi.

4.11.2011 Bác sĩ tâm lý

Hôm nay tôi đồng ý với mẹ đến gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý là một phụ nữ hơn 30 tuổi, họ Hứa.

Bác sĩ Hứa nói, sau này tôi làm bạn với em nhé.

Tôi nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn nổi, cười khinh bỉ.

Làm bạn ? cái gì gọi là bạn ? tin tưởng lẫn nhau, tâm sự bí mật với nhau, sau đó thì tạo nên sự ngu ngốc và tai họa ? dẹp đi, cái gọi là bạn bè này nực cười vô cùng.

5.4.2012 Bạn trai

Hôm nay quen với bạn trai mới, cùng trường với tôi, lớp 9.

Ngoại hình cao to, rất có cảm giác an toàn, anh ấy nói thích tôi, muốn cùng tôi hẹn hò.

Tôi nói được thôi. Tuy rằng đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ta.

16.5.2012  Ba năm

Hôm nay lén vứt thuốc đi, những loại thuốc đó vừa đắng vừa nhiều, uống xong cảm giác như não chứa đầy chì, lần trước tôi có hỏi bác sĩ Hứa khi nào thì có thể không uống thuốc, bà ấy nói phải xem bản thân tôi, à, nếu như xem bản thân tôi thì bây giờ không cần uống thuốc rồi.

12.10.2012  Chia tay

Chia tay với bạn trai rồi, bởi vì không đồng ý ngủ cùng anh ấy.

7.11.2012 Lưu Mỹ Thục

Hôm nay lúc về nhà gặp phải Lưu Mỹ Thục, tôi vốn là định ra ngoài mua 7up, nhưng quên mang theo ví tiền, lúc về nhà đúng lúc thấy Lưu Mỹ Thục bước ra từ nhà tôi, bà ta ngượng ngùng cười với tôi, chào hỏi tôi, tôi không ngó ngàng bà ta.

Mẹ tôi trong nhà thấp thỏm nói với tôi: “dì Lưu của con tính tình khá tốt, mẹ chỉ hỏi chuyện bà ấy một chút thôi”

Tôi hỏi hỏi chuyện gì, mẹ nói hỏi cách làm xườn chua ngọt.

Tôi hỏi có phải là hỏi bệnh của con không.

Mẹ ngập ngừng một lát, mới nói: “con luôn không phối hợp điều trị, bà ấy là chuyên gia, lại khá hiểu con”

Tôi nói không cần phiền phức vậy đâu, chê con không phối hợp điều trị, trực tiếp đưa con đến bệnh viện tâm thần là được.

Mẹ tôi bật khóc, hiếm khi không mắng lại tôi, mẹ nói: “mẹ biết trong lòng con không dễ chịu, không sao, con muốn nói mẹ thế nào cũng được, con đừng làm hại bản thân”

Mắt tôi nóng lên, nói thật lòng đã rất lâu tôi không khóc rồi, nhưng mẹ tôi vẫn là mẹ tôi, một câu nói là có thể khiến tôi “đầu hàng”.

Mẹ nói trước đây là do mẹ không cố gắng thấu hiểu tôi, là lỗi của mẹ.

Tôi nhìn người mẹ vẫn đang khóc, lập tức mềm lòng, tôi hỏi những lời này là Lưu Mỹ Thục dạy mẹ sao ?

Mẹ không trả lời.

Tôi nói Lưu Mỹ Thục là một người tốt.

Mẹ tôi gật đầu.

Tôi nói sao bà ấy lại ở cùng với tên rác rưởi Đường Đức chứ ?

Mẹ tôi nói bà ấy mù rồi

Tôi nói tôi không cảm thấy bà ấy mù, bà ấy là bác sĩ tâm lý, rất biết nhìn người, nhưng bà ấy lại ở cùng với tên rác rưởi Đường Đức, cho thấy bà ta cảm thấy  Đường Đức là người tốt.

Tôi không hiểu, cũng thể cảm thấu, tôi hỏi mẹ, Đường Đức là người tốt sao ?

Mẹ tôi kiên định lắc đầu, hắn chính là một tên khốn rác rưởi !

Nhưng Đường Điềm Điềm nói hắn là người tốt, Lưu Mỹ Thục nói hắn là người tốt, Giản Phi cũng nói hắn là người tốt, tại sao vậy ?

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容