CHUYỆN THÊ THẢM NHẤT TRONG CUỘC ĐỜI BẠN LÀ GÌ ? ( Phần 2 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/59607612/answer/1526517594?

——————————

CHUYỆN THÊ THẢM NHẤT TRONG CUỘC ĐỜI BẠN LÀ GÌ ?

03

18.5.2009 Đường Đức là người xấu

Hôm nay là thứ hai, bất luận là thế nào, tôi vẫn phải đến trường.

Đường Điềm Điềm là bạn cùng bàn của tôi, lúc tôi vô lớp thì cậu ấy đã đến rồi, tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng nhìn tôi, chúng tôi đều không nói chuyện.

Vốn dĩ tôi nghĩ rằng nếu như Đường Điềm Điềm tạ lỗi với tôi, tôi sẽ tha thứ cho cậu ấy (nhưng tôi không bao giờ tha thứ cho Đường Đức), nhưng Đường Điềm Điềm không làm vậy, cậu ấy cũng không muốn nói chuyện với tôi.

Đường Điềm Điềm là bạn thân nhất của tôi, cậu ấy không nói chuyện với tôi, tôi rất buồn, sao cậu ấy lại đối xử với tôi như vậy chứ.

Chúng tôi cả ngày cũng không nói chuyện với nhau, cho đến khi tan học, Đường Điềm Điềm viết cho tôi một mẫu giấy: tớ tin ba tớ

Lúc tôi đọc được cảm thấy không dám tin, tôi và Đường Điềm Điềm từ năm lớp 3 đã quen biết nhau rồi, chúng tôi là bạn thân nhất của nhau, không lẽ cậu ấy cũng cho rằng tôi vô duyên vô cớ vu oan cho Đường Đức sao ?

Tôi vừa tức vừa giận, trả lời cậu ấy: vậy cậu nghĩ rằng tớ là người xấu sao ?

Đường Điềm Điềm nhanh chóng trả lời: cho dù thế nào, tớ cũng tin tưởng ba tớ, ba tớ là người tốt.

Tôi bị cậu ấy chọc tức đến bật khóc, Đường Điềm Điềm cũng là một người xấu, tôi nghĩ vậy.

Lúc về đến nhà, bầu không khí trong nhà rất ngột ngạt, mẹ nói lại đụng mặt con người độc ác đó (mẹ của Đường Điềm Điềm), nhìn thấy “ác phụ” đó là mẹ lại tức đến đau ngực.

Mẹ phàn nàn với ba rất lâu, sau đó nhìn thấy tôi bên cạnh, mẹ chỉ vào tôi, mắng: “con cũng không biết ý tứ gì cả, hôm đó nắng như vậy, mẹ bảo con đừng đi nữa, con nhất quyết phải đi, người ta nói con gấp gáp muốn đến nhà nó đó !”

Tôi bị mẹ mắng đến ngớ người, nước mắt chảy xuống, là lỗi của tôi sao ? là do tôi nhất định phải đến nhà Đường Điềm Điềm sao ? tôi cũng không biết nữa.

Ba nói mẹ nói xằng bậy gì vậy, nhưng tôi cảm thấy mẹ nói có lý lắm, hôm đó nắng nóng như vậy, sao tôi lại nhất quyết đến nhà Đường Điềm Điềm chứ ? Đường Điềm Điềm xấu xa như vậy, sao tôi lại làm bạn với cậu ta chứ ? tóm lại tôi cũng có lỗi, tôi không nên làm bạn với Đường Điềm Điềm, tôi không nên không nghe lời mẹ, nhất định phải đến nhà Đường Điềm Điềm.

Buổi tối khi đi ngủ, tôi vừa suy nghĩ những chuyện này vừa khóc, tôi cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.

04

27.5.2009 Đường Điềm Điềm là người xấu

Tôi và Đường Điềm Điềm không nói chuyện với nhau được hơn 1 tuần rồi, bạn bè chung của chúng tôi đều biết chúng tôi xảy ra mâu thuẫn, họ hỏi tôi chúng tôi sao vậy, tôi không có cách nào nói ra chuyện tôi gặp phải hôm đó, tôi viết ra đã là rất can đảm rồi.

Bạn bè muốn giúp chúng tôi giải hòa, tôi giận dữ từ chối, bởi vì tôi đã đem sự hận thù Đường Đức chuyển sang cho Đường Điềm Điềm rồi, tôi hận cậu ta, đồng thời cũng nguyện chưa từng quen biết cậu ta.

Bạn bè đều nói tính cách của tôi thay đổi đáng sợ, cho nên họ đều chuyển qua chơi chung với Đường Điềm Điềm rồi, bởi vì Đường Điềm Điềm vẫn vui vẻ hoạt bát như lúc trước vậy, cậu ta đương nhiên vui vẻ rồi, bởi vì cậu ta không bị tổn hại mà.

Trong lớp tôi gần như không còn bạn bè nữa rồi, lúc học thể dục cũng không ai chơi chung với tôi, tôi hận Đường Điềm Điềm lắm, thậm chí còn hận hơn cả hận Đường Đức, tôi càng hận cậu ta, càng thấy bản thân đáng ghét, lúc đầu tôi tại sao tôi lại làm bạn với Đường Điềm Điềm chứ, tại sao tôi phải đến nhà cậu ta, tôi thật sự là ngu ngốc quá đi ngu ngốc quá đi ngu ngốc quá đi.

28.5.2009 Đường Điềm Điềm là người xấu

29.5.2009 Đường Điềm Điềm là người xấu

30.5.2009 Đường Điềm Điềm là người xấu

…..

24.10.2009 Đi bác sĩ tâm lý

Hôm nay ba mẹ dẫn tôi đến gặp bác sĩ tâm lý, họ nói tôi thường khóc đau đớn vào nửa đêm, bản thân tôi cũng không biết, nhưng mà lúc sáng thức dậy thấy cổ họng rất đau.

Bác sĩ tâm lý là một phụ nữ hơn 40 tuổi, họ Lưu, dì Lưu hỏi mẹ tôi có phải tôi đã chịu qua tổn hại gì không, mẹ tôi kể cho dì nghe chuyện của Đường Đức, tôi ngồi bên cạnh lắng nghe, đã không còn cảm giác gì nhiều nữa rồi.

Sau đó dì Lưu bảo ba mẹ tôi ra ngoài, nói muốn nói chuyện riêng với tôi.

Dì hỏi tôi kì thi lần trước được bao nhiêu điểm, bạn thân nhất trong lớp là ai, có ghét bạn học nào không.

Tôi nói với dì, cũng kể với dì về nguyên nhân và hậu quả việc tôi ghét Đường Điềm Điềm, dì Lưu nghe vậy nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng nói với tôi: “con gái à, con không có lỗi, cũng không ngu ngốc, người có lỗi là đám người xấu đó”

“con chính là ngu ngốc” tôi khẽ nói, “dì không cần an ủi con đâu”

Dì Lưu giữ chặt tay tôi, dì nói sau này dì làm bạn của tôi, nếu như có chuyện gì phiền lòng, có thể nói với dì.

Tôi đồng ý rồi, bởi vì hiện tại tôi không có ai để trò chuyện cả.

Trong bữa cơm tối mẹ nói, lâu rồi mẹ không gặp người phụ nữ độc ác đó trong khu nhà mình nữa, ba ngăn mẹ lại, nói trước mặt tôi đừng có suốt ngày nhắc ác phụ, ác phụ nữa, sẽ ảnh hưởng đến tôi, thật ra chẳng hề có ảnh hưởng gì, mỗi lần nghe mẹ mắng họ là ác phụ tôi đều rất dễ chịu.

25.12.2009 Giáng sinh

Trong lớp nhiều bạn lớn tiếng hẹn nhau sau khi tan học sẽ đi đâu chơi, trong đó lớn tiếng nhất là Đường Điềm Điềm, cậu ta cười vui vẻ thật.

Đồ độc ác.

Tôi học theo mẹ mắng thầm cậu ta, không phát ra âm thanh.

Chốc nữa tôi cũng có hẹn, tôi đi tìm dì Lưu, tuy là dì lớn hơn tôi rất nhiều, nhưng tôi đã xem dì là người bạn thân nhất rồi, tôi phải đến tặng quà giáng sinh cho dì.

Tôi không nói cho dì biết, bởi vì muốn tạo bất ngờ cho dì.

Nhưng mà khi đến trước cửa phòng khám của dì, tôi lại gặp được Đường Đức, dì Lưu khoác tay Đường Đức, cười tươi đến nỗi hiện rõ nếp nhăn.

Đường Đức nhìn thấy tôi, cười đểu cáng với tôi, ông ta nói : “Cốc Vũ Giai, sao cháu lại ở đây ?” 

Tôi không trả lời, dì Lưu còn giới thiệu với tôi, nói đây là chú Đường.

Ông ta không phải chú Đường, ông ta là Đường Đức, đây là điều tôi luôn nhắc đến, là người đã tổn hại tôi.

Nụ cười trên mặt dì Lưu cứng đờ, dì quay qua hỏi Đường Đức: “là thật sao ?”

Đường Đức nói: “quả thật có chút hiểu lầm”

Dì Lưu bảo Đường Đức rời đi, tôi theo dì vào phòng khám, một lúc lâu dì cũng không lên tiếng, tôi hỏi dì sao lại quen biết với Đường Đức.

Dì nói dì sắp kết hôn với Đường Đức rồi

“tại sao lại kết hôn với một người xấu ạ ?”

Dì Lưu nói, dì không cảm thấy Đường Đức là người xấu, dì và Đường Đức từ đại học đã quen biết nhau, dì không có cách nào hình dung ra Đường Được mà dì quen biết và Đường Đức qua lời kể của tôi.

Tôi ném quà xuống đất, hét lớn, vậy dì cảm thấy con đang nói dối sao ?

Dì Lưu vội vàng an ủi tôi, bảo tôi đừng kích động, nhưng tôi không muốn nghe dì nói thêm gì nữa, dì cũng giống Đường Điềm Điềm vậy, họ đều tin tưởng con người xấu xa đó, họ đều là người xấu.

Tôi ngốc chết đi được, sau này tôi sẽ không tin tưởng ai nữa.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容