BẠN CÓ ĐỘT NHIÊN PHÁT HIỆN RA RẰNG MÌNH CÓ MỘT TRẢI NGHIỆM GIỐNG NHƯ NỮ CHÍNH CỦA NGÔN TÌNH KHÔNG? ( Phần 2 / 8 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Sau này, có một lần cậu ấy lại lôi tôi đến thư viện để làm bài toán, lúc này nhờ sự giúp đỡ của cậu ấy về môn khoa học, tôi đã được nằm trong top 10 của toàn khối. Khi chúng tôi bước ra thì trời đã tối, chúng tôi cùng nhau đi bộ về nhà, trong bóng tối, cậu ấy hỏi tôi một câu: “Lần trước khi cậu nói chúng ta chỉ là bạn bè bình thường…” 

Tôi: “Đúng vậy, có phải cậu cũng nghĩ lớp tớ rất phiền đúng không? Nếu họ gây phiền phức cho cậu, vậy tớ sẽ cảnh cáo họ lần sau không được tùy tiện đùa giỡn nữa!”

Cậu ấy: “Không, tớ không quan tâm đến lời nói của người khác, ý của tớ là trong lòng cậu, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?”

Tôi: “Không không không, đó chỉ là vì tớ muốn ngăn miệng bọn họ mà thôi. Với mối quan hệ của hai chúng ta thì phải là bạn tốt của nhau, là bạn chí cốt!”

Trong màn đêm, giọng của cậu ấy có vẻ giống với màn đêm này vậy, có chút đặc lại, lại mang thêm một chút sự run rẩy mà người khác không dễ nhận ra: “Ừ, bạn tốt…” 

Vào tháng năm tháng sáu, cậu ấy nói rằng cậu ấy đã trúng thưởng hai vé xem phim, để không lãng phí cậu ấy đã gọi tôi đi xem cùng. emmm… Tôi thực sự tin điều đó!!! Sau đó, tôi mặc một chiếc áo phông hình chuột Mickey, một chiếc quần ống rộng loại giống như quần đi biển, dép lê và đi cùng cậu ấy.

Bộ phim hoạt hình được chọn trong phim khiến tôi cùng mấy đứa trẻ trong khán phòng cười như một kẻ khờ… Nhưng không có gì hành động gì mập mờ cả… 

Sau khi xem phim xong cậu ấy lại một mực muốn đưa tôi trở về, trên đường đi cậu ấy nói: “Cậu có biết tớ thích ai không?” 

“Không, cậu có nói cho tớ biết đâu, làm sao mà tớ biết được!” 

“Chậc chậc chậc, không phải cậu mời tớ xem phim chỉ để nói chuyện này thôi sao, muốn tớ giúp cậu theo đuổi đúng không, cứ tin tưởng 100% ở tớ đi!”  

Cậu ấy nghĩ có chút buồn cười, nên đã cười nhẹ (bây giờ nghĩ lại thì nụ cười đó thật là ôn nhu và ngọt ngào): “Là cậu nói đó, tớ mời cậu đi xem phim rồi, thì cậu sẽ giúp tớ theo đuổi cô ấy đúng không? Cậu có chắc chắn 100% không?”

“Yên tâm đi, đi học mười mấy năm không phải học để bỏ không đâu, viết vài bài thư tình hay nói vài câu tình tứ gì đó là được rồi, 100%, 100% mà!” 

“Cậu nói đó.”

“Ừ! Vậy rốt cuộc là cậu thích ai?”

Cậu ấy đột nhiên dựa sát vào người tôi, hơi thở không ngừng phả lên mặt tôi, khiến tôi có chút bất lực lại có chút buồn cười: “Đồ ngốc, cậu thật sự không biết sao?”

Ừ, đúng vậy, tôi là một họa sĩ tâm hồn. 

Vào lúc này, cho dù tôi có là kẻ ngốc thì cũng biết ý của cậu ấy là gì, mặt tôi đột nhiên đỏ bừng lên, sau đó… Tôi đã hiểu ra nhưng vẫn không đồng ý, cũng không từ chối mà quay người đi, đạp dép rồi bỏ chạy… Chạy cũng khá nhanh đó…

Đêm hôm đó tôi bị mất ngủ, gần đến cuối kỳ, hoạt động của câu lạc bộ cũng ít hơn hẳn, cậu ấy cũng không quanh quẩn ở đầu cầu thang nữa, cho đến ngày thi cuối kỳ đó, tôi cũng chưa bao giờ gặp lại cậu ấy.

Trong lòng tôi bắt đầu có cảm giác chua xót giống như nhớ nhung, lúc này tôi mới nhận ra mình sớm đã vô tình mà có chút thích cậu ấy rồi. Nhưng ở tuổi mười sáu, khái niệm về tình yêu của tôi vẫn còn rất mơ hồ, tôi vẫn không tin rằng mình sẽ yêu một người giống như nữ chính trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao mà tôi đã khinh thường vậy. Cho nên, tôi luôn một mực phủ nhận, tự nói với bản thân là không có. 

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng thi xong rồi, ngày thứ hai sau khi thi xong, tôi ở trong nhà dùng máy tính thì bất ngờ nhận được một tin nhắn của cậu ấy: “Tớ biết tình cảm của tớ đã làm phiền cậu… Nhưng bất kể thế nào đi nữa, cậu hãy đi xuống đi, chúng ta gặp nhau và nói rõ mọi chuyện có được không? Bây giờ tớ đang ở dưới nhà của cậu.” 

Tôi vừa thò đầu ra xem thì ôi mẹ ôi, cậu ấy thật sự ở đó, sau đó tôi vờ như không xem được tin nhắn, hy vọng cậu ấy có thể bỏ về.

Rồi trong cái tiết trời tháng sáu chết tiệt, trời đột nhiên nổi mưa rào sấm chớp, tôi nhìn thấy cậu ấy vẫn đứng ở dưới và bị dầm mưa, trông thật đáng thương. Tôi liền cầm một chiếc khăn chạy vội xuống dưới và mời cậu ấy lên. 

Vừa mới lên chưa nói được vài câu thì mẹ tôi đã quay lại để lấy đồ rồi, có lẽ là một chiếc ô. Tôi nói dối mẹ hôm nay đi học ở nhà một người bạn cùng lớp, nhưng thực chất là ở nhà sử dụng máy tính…

Sau đó, một con ranh ma như tôi đã rút dây nguồn của máy tính ra ngay lập tức, sau đó đẩy cậu ấy vào tủ quần áo và bản thân cũng trốn trong đó. Tủ quần áo rất nhỏ, nên tôi chỉ có thể dựa thật chặt vào ngực cậu ấy, nước mưa đã làm ướt áo sơ mi trắng của cậu ấy và phác thảo ra thân thể trẻ trung của cậu ấy, rất nóng. Tim cậu ấy đập rất mạnh, hơi thở của chúng tôi đan xen lẫn nhau trong không gian chật hẹp, vô cùng mơ hồ. 

Không biết từ lúc nào tay của cậu ấy đã vòng qua eo tôi, rồi hôn lên cổ tôi, cảm giác như có dòng điện lan khắp người tôi vậy, rất tê dại, đầu óc tôi lập tức trở nên trống rỗng. Sau đó cậu ấy gần như quấn lấy cả lỗ tai của tôi, vừa phả hơi nóng vừa nói: “Xin lỗi, tớ thật sự không thể nhịn được nữa, tớ chỉ nghĩ rằng nếu bây giờ không làm thế này, tớ sẽ hối hận mất.” Sau đó cậu ấy lại khẽ cắn vào dái tai của tôi. Vì mẹ tôi vẫn còn ở bên ngoài nên tôi không dám động đậy hay phát ra một tiếng động nào cả, mà cứ mặc cho cậu ấy làm bậy. 

Không biết bao lâu sau mẹ tôi đã đi rồi, tôi liền nhanh chóng đi ra ngoài, và cậu ấy cũng đi ra theo. 

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog 

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容