[Đam mỹ ] Dùng câu “Ta là hoàng đế, nhưng hoàng hậu không yêu ta” mở đầu một câu chuyện?

1.Ta là hoàng đế, nhưng hoàng hậu không yêu ta.Nàng yêu quý phi.Ta cũng không yêu nàng.Ta yêu thừa tướng.

2.Ngày thành hôn, chúng ta ôm nhau khóc rống lên cùng tâm sự.Năm đó,Ta cùng người trong lòng đi tạo phản.Kết quả người trong lòng lên làm thừa tướng, còn ta làm hoàng thượng.Thế sự vô thường.Bây giờ,Nàng cùng người trong lòng tới tuyển tú.Kết quả người trong lòng lên làm quý phi, còn nàng làm hoàng hậu.Tạo hóa trêu ngươi.

3.Ta khóc cả đêm, giọng nói cũng trở nên khàn đặc.Cố tướng có vẻ cũng thức trắng đêm.“Cố tướng, không có chuyện gì ngươi về trước đi, trẫm mệt rồi.” Ta buồn bã ỉu xìu xua xua tay.“Tối qua chắc hoàng thượng vất vả lắm!” Hình như giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi.Cố tướng tính tình nóng nảy, nói xong liền phất áo rời đi.“Choang.”Cẩm bào của Cố tướng đúng lúc đụng phải ly trà hoa trên tay hoàng hậu, hoa hồng, hạt sen và hoa cúc vương vãi khắp nơi.“Sao tay chân vụng về thế hả!” Ta xông tới quở trách hoàng hậu.“Đế hậu đúng là phu thê tình thâm.”“?” Rõ ràng là ta đang trách nàng ấy.“Thần không tiện ở đây xem đế hậu ve vãn đánh yêu nhau, thần xin lui trước!”Hoa hồng và hạt sen chấn động rớt xuống.Sao lại thành ve vãn đánh yêu chứ?Có phải ngươi hiểu nhầm gì rồi không?Aiya ngươi đợi lát đã, để ta xem xem ngươi có bị bỏng hay không nào!

4.“Sao thế? Hoàng hậu thấy có gì hay sao!”“Thần thiếp thấy là có đấy!”“Vậy sao, nói nghe xem nào?”“Hoàng thượng không thấy ban nãy thừa tướng nhìn ta với con mắt hình viên đạn sao!”“Hắn ghen sao?”“Hắn ghen!”“Hoàng hậu có công, trẫm phải ban thưởng lớn!”“Hoàng thượng thưởng gì cho thần thiếp?”“Trẫm thưởng…. một tháng không tới tẩm cung quý phi thì sao?”“Hoàng thượng anh minh!”

5.“Trẫm đã một tháng không tới cung quý phi rồi, sao hoàng hậu còn rầu rĩ thế?”“Bởi vì thần thiếp cũng không được tới cung quý phi!”“Sao lại thế?”“Quý phi nói, sau đêm đại hôn, giọng thần thiếp khàn quá, nghe không hay, bảo thần thiếp uống nhiều mật ong cho nhuận giọng.”“Như thế không tốt sao?”“Tốt á?” Hoàng hậu nấc một cái, hất mặt chỉ về cái lu lớn đặt ở giữa điện: “Quý phi bảo thần thiếp phải uống hết hũ mật ong ủ lâu năm này.”Chậc.Đúng là hũ mật nồng mùi giấm.

6.“Hoàng hậu, ta cảm thấy dấu thủ cung sa của nàng có thể phải giữ cả đời đấy.”“Hoàng thượng, ta cảm thấy trà hoa cúc nóng đến nỗi người vĩnh viễn nuốt không trôi.”“Hoàng hậu nói gì cơ?”“Hoàng thượng nói lại một lần nữa xem?”“Hoàng hậu, những thứ khác ta đều có thể nhịn nàng, riêng chuyện này nàng không thể nguyền rủa ta!”“Hoàng thượng, những thứ khác ta đều nhường người, người cũng không thể nói ta như vậy được!”

7.“Đánh cược đi!”“Cược cái gì?!”“Cược xem chúng ta ai thoát ế trước!”“Nếu như hoàng thượng thua thì sao?”“Trẫm còn lâu mới thua! Trẫm thua rồi thì sẽ xây một hành cung cho hai nàng, muốn làm gì ở đó thì làm.”“Hoàng thượng được lắm!”“Nếu hoàng hậu thua thì sao?”“Thần thiếp còn lâu mới thua! Nếu thần thiếp thua thì sẽ nhường Khôn Ninh Cung lại cho Cố tướng.”“Hoàng hậu rộng lượng!”

8.“Hoàng thượng mà còn không cố gắng, thần thiếp sắp thắng rồi.” Hoàng hậu lật tờ giấy màu trên tay.“Hai nàng tới bước nào rồi?” Ta cũng cầm lấy tờ giấy màu nghịch nghịch.“Thần thiếp định tối nay tỏ tình.”Hả!Sao lại nhanh như vậy!“Hoàng hậu đã uống hết hũ mật ong rồi sao?”“Ừm! Thần thiếp bây giờ đổ mồ hôi cũng ngọt!”Đúng là ghê thật!“Hoàng hậu định tỏ tình thế nào?”Hoàng hậu nhướng mày, giảo hoạt cười.Ồ, lại còn bí mật cơ à.“Chắc không phải là… dùng giấy màu gấp ngôi sao chứ.”Ấu trĩ biết bao!“Hoàng thượng không được phá!”“Rồi! Không phá thì không phá!”“Hoàng thượng còn phá nữa ta sẽ đánh người đấy!”

9.“Giữa chiều thế này, hoàng thượng triệu vi thần vào cung làm gì?”“Cố tướng à, cái đó…”“Hoàng thượng có chuyện gì cứ nói thẳng.”“Cái đó, hôm qua lúc trẫm phê tấu chương, không cẩn thận để một phong thư bên trong, Cố tướng có nhìn thấy không?”“Vi thần nhìn thấy rồi.”“Ồ, thấy rồi à, thế Cố tướng có mở ra xem chút không?”“Nếu là hoàng thượng không cẩn thận kẹp vào tấu chương thì vi thần không nên xem.”“À, cũng không phải là không cẩn thận…”“Nhưng vi thần có nhìn thấy trên mặt thư viết ‘Cố tướng thân mở’, không xem thì cũng không phải phép.”“Ồ, thế là ngươi có xem không!”“Vi thần xem rồi.”“Thế mới phải chứ!”“Vi thần còn mang tới.” Cố tướng lấy ra phong thư từ ống tay áo.“Mang tới là có ý gì? Ngươi không cần sao?”“Có mấy chữ hoàng thượng viết sai, vi thần đã khoanh lại cho người rồi.”Khụ khụ, ta lập tức phun ngụm trà trong miệng ra.Ta viết thư tình.Ngươi không cần thì thôi đi.Ngươi còn khoanh lỗi sai chính tả của ta.Cố tướng, ngươi đúng là thú vị!

10.“Được rồi, Cố tướng lui xuống đi.”Ta ném thư lên bàn sách, nhìn cũng không muốn nhìn.“Hoàng thượng không sửa lại chữ sao?”“Không sửa không sửa! Ngươi đi đi!”“Vậy thần xin cáo lui, hoàng thượng dùng bữa tối xong, có thời gian thì có thể sửa lại.”“Không nghe không nghe! Ngươi đi đi!”

11.“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương mời người tới tẩm cung quý phi.”“Lui xuống đi, trẫm dùng bữa tối đã.”“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương nói người ăn ít chút, nếu không lát nữa sẽ phải ăn đầy một bụng tức.”Uy hiếp ta à?Ta không tin băng sơn mỹ nhân như quý phi có thể chiếu sáng ngôi sao rách của nàng!“Không dùng bữa tối nữa! Bãi giá điện quý phi!”

12.“Hoàng thượng, không phải Cố tướng nói người dùng bữa tối xong thì xem qua bức thư này sao!”Tiểu Lý Tử đi theo bên cạnh ta thở hồng hộc giơ bức thư lên.“Mang đi mang đi, ta không muốn xem!”“Hoàng thượng, chiều nay lúc Cố tướng sắp đi có nói buổi tối đợi người ở Khôn Ninh cung!”Khôn Ninh cung?Khôn Ninh cung!“Tiểu Lý Tử mau đưa thư cho ta!”Vừa mở ra đã thấy hàng chữ tiêu sái bay bổng của Cố tướng.Viết chèn lên hàng chữ xiêu vẹo của ta.“Trẫm khanh mộ (ái mộ) Cố tướng”Tình này đè nén đã lâu, không dám mở ra (bộc lộ) sợ khanh chê cười.Đứng ngồi không yên, không có chuyện gì (không lúc nào) ngưng nhớ.Khanh có chê cười cũng kệ đi.Trẫm muốn ở bên khanh, dù trời có sập cũng không xa rời… (*)

(*) Hoàng đế viết nhầm từ 倾慕 (khuynh mộ – ái mộ, yêu) thành 卿慕(khanh mộ), 声张 (bộc lộ) thành 伸张 (mở rộng, biểu dương), 无时 (không lúc nào) thành 无事 (không có chuyện gì).

Nhiều chữ sai vậy sao?Những lời văn thơ lai láng này ta đã nghĩ suốt cả một ngày.Tệ thật.Đang định gấp thư lại thì phát hiện ra mặt sau có viết một hàng chữ nhỏ.“Ta muốn ở bên huynh, dù trời có sập cũng không xa rời.”Không xa rời!Ta và Cố tướng nhất định không xa rời!

13.Ván cược đương nhiên là ta thắng rồi.Nhưng ta vẫn xây cho hoàng hậu và quý phi một hành cung.Tặng quà các nàng thoát kiếp độc thân.Thật ra chủ yếu là vì hoàng hậu đã giao Khôn Ninh cung cho Cố tướng.Rất có nghĩa khí!Đương nhiên là Cố tướng sẽ không thật sự dọn đến ở.Thế nên Khôn Ninh cung cứ như vậy bỏ trống.Cố tướng nói, bỏ trống rất tốt, có người sống bên trong hắn không yên tâm.“Sao lại không yên tâm?” Ta thuận miệng hỏi một câu.Cả ngày không xuống được giường.Lúc này Cố tướng mới xem như có thể yên tâm. 14.Ta hỏi Cố tướng sao lại biết ta dùng Khôn Ninh cung đánh cược.Hắn nói hắn và băng sơn quý phi của ta quen biết đã lâu.Quen biết đã lâu?“Quý phi của trẫm là Cố tướng chọn giúp sao?”“Đúng là vi thần.”“Hoàng hậu của trẫm cũng là Cố tướng tiến cử?”“Đúng là vi thần.”“Thế nên Cố tướng sớm đã tìm cách cho trẫm?”“Đúng là như vậy.”“Cố tướng còn dụ dỗ trầm đồng ý điều kiện kia của ngươi?”“Hoàng thượng rõ ràng cũng rất thoải mái mà.”…“Cố tướng, để trẫm làm ngươi thoải mái hơn nhé?”

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容