Hóa Ra Nguyệt Lão Và Mạnh Bà Từng Là Một Đôi Tình Nhân (Phần 3/3)

Quỷ sai run rẩy khuyên nàng, lúc này buông bỏ chấp niệm vẫn chưa muộn, còn có thể lên trời cùng thư sinh, nhưng Mạnh nữ vẫn kiên quyết cự tuyệt.Dưới cầu Nại Hà, nàng cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn bước qua, càng ngày càng khuất xa khỏi tầm mắt.

Cuối cùng hắn vẫn chọn từ bỏ nàng, từ bỏ lời thề giữa đôi bên.

Quỷ sai dẫn nàng tới phục mệnh Diêm Vương.

Nàng nói, nàng sẽ ở lại U Minh Giới muôn đời muôn kiếp.

Nếu như thư sinh muốn nối duyên nam nữ, vậy thì nàng sẽ đoạn duyên mà hắn nối. Biết rõ chẳng thể dài lâu, sao còn phải cưỡng cầu!

Diêm Vương đành phải đồng ý, dù sao thì nàng cũng là người hiểu rõ nhất thống khổ tình ái, chi bằng để nàng hóa giải những người mê muội tới c.hết vẫn không buông bỏ chấp niệm tình yêu để tiến vào luân hồi đó đi.

Từ đó, bên cầu Nại Hà, có một nữ tử đứng nấu canh.

Vong linh qua cầu sẽ không bao giờ phải chịu roi quất nữa, chỉ cần uống bát canh mà nữ tử nấu là có thể quên đi mọi yêu hận tình thù kiếp trước, sau đó hai mắt mơ hồ tiến vào sáu cõi luân hồi. Nữ tử đó cũng thấy qua rất nhiều đôi nam nữ không chịu uống canh, nói muốn bên nhau muôn đời, muôn kiếp, nàng bèn lệnh cho quỷ sai một trái một phải ghì chặt cánh tay hai người, cưỡng ép uống canh, chậm rãi nhìn ánh mắt hai người dần trở nên mơ hồ, lướt qua nhau bước qua cầu Nại Hà…

Có quỷ sai mới tới thầm nói nữ tử phát canh đó thật là vô tình tàn nhẫn, nhưng nghe lão quỷ sai kể lại chuyện nàng đã trải qua mới biết hóa ra nữ tử đó lại là người trọng tình nhất thế gian. Bởi vậy bắt đầu giống như những quỷ sai khác, tôn nàng một tiếng “Mạnh Bà”…

Vị thư sinh đó tới thiên đình chậm chạp không chịu thụ phong, vẫn luôn ngóng đợi Mạnh nữ tới. Khi nghe được tin tức từ U Minh Giới truyền đến, thư sinh như phát điên muốn hạ giới tìm Mạnh nữ. Chúng tiên thấy vậy không ngừng chỉ trích hắn, thăng thiên là hắn tự mình lựa chọn, thiên đình nào phải nơi hắn muốn đến thì đến muốn đi thì đi, thiên đình nào có thể dung túng cho hắn nổi điên làm càn như vậy!

Thư sinh đó vẫn như cũ không chịu thỏa hiệp, có thần tiên tức giận, muốn sai thiên lôi làm hắn hồn phi phách tán vì tội làm nhiễu loạn Thiên đình.

Cuối cùng, Phật đà ra mặt, tay cầm hoa tươi, ánh mắt hiền từ cất giọng: “Hắn không thể bị xử tội, hết thảy đều đã có định số.”

Chúng tiên hỏi, số định ra sao, Phật đà rằng: “Không thể nói.”

Phật đà bảo thư sinh đó đi nhậm chức trước, nắm quyền cai quản nhân duyên chốn trần gian rồi sẽ biết vì sao “không thể nói.”

Chúng tiên nói muốn hủy đi ký ức của hắn, để hắn buông bỏ thất tình lục dục.Phật đà cười nói: “Các người hủy đi ký ức của hắn thì sao hắn có thể biết được tầm quan trọng của nhân duyên mà sắp xếp đây? Mất đi ký ức rồi hắn có khác gì Tam Sinh Thạch đâu?”

Chúng tiên thầm nghĩ, rồi đành nghe theo.

Thư sinh đó tới nhậm chức còn hung hăng đấm đá Tam Sinh Thạch, máu tươi từng giọt, từng giọt rớt xuống mặt đất. Ban đầu, hắn hận Tam Sinh Thạch, nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Mạnh Bà đứng bên cầu Nại Hà phát canh, hắn cũng khổ sở, biết rằng nàng đang trách hắn.

Lúc đầu, tơ hồng thư sinh dùng để nối duyên được hóa thành từ máu của chính hắn, canh Mạnh Bà nấu cũng được dung hòa từ huyết lệ của nàng. Sau này, hắn dựa vào bát tự cùng nhân quả kiếp trước của con người chốn trần gian kết đôi nam nữ, nhìn nụ cười vui vẻ của các đôi tình nhân, nỗi thống khổ trong thâm tâm hắn dần vơi đi; mà Mạnh Bà cắt đứt tình ý của các đôi vong linh, thấy qua nhiều chuyện đôi bên phụ lòng nhau, tâm tư nàng cũng không còn đau như trước.

Sau này, Mạnh Bà không còn dùng huyết lệ nấu canh nữa, tơ hồng của thư sinh cũng không còn làm từ máu, Tam Sinh Thạch trở thành công cụ ghi chép, được thư sinh chuyển tới một nơi khác…

Chỉ là thư sinh và Mạnh nữ vẫn như cũ không hề quên đi nhau, yêu cũng được, hận cũng đành, bọn họ nhìn nhân duyên chốn trần gian đều không kiềm lòng được mà than thở một câu: “Hết thảy đều có số…”

Tiểu Lục nghe tới đây, trong lòng cảm thấy căng thẳng: “Nguyệt Lão?”

Sợi tơ hồng trong tay Nguyệt Lão vẫn không dừng lại: “Tiểu công chúa chắc hẳn cũng biết thư sinh đó là ai rồi. Vậy thì người có biết vì sao muội muội người và phàm nhân Đổng Vĩnh có hôn phối, chúng tiên, thậm chí phụ vương mẫu hậu người cũng chưa từng trách cứ ta? Người cho rằng bọn họ không biết nhân duyên là do ta nối sao?”

Tiểu Lục: “Vì sao lại thế?”

Nguyệt Lão: “Bởi vì, tất cả đều có số, thần tiên cũng không tránh được. Thần tiên cũng sẽ phải trả giá cho sự cao cao tại thượng, lãnh khốc vô tình của họ. Thiên điều lạnh băng kia chẳng qua chỉ là lớp màn che đậy cho sự lạnh nhạt vô tình của họ mà thôi.

Kiếp trước muội muội người là một nữ tử lương thiện, bởi tảng đá Tam Sinh lạnh băng mà bất hạnh gặp phải kẻ phụ bạc. Sau khi nàng c.hết, cơ duyên đầu thai làm tiên, được Vương mẫu hạ sinh, trở thành Thất công chúa trên Thiên đình, nhưng do thống khổ tình duyên kiếp trước làm nảy sinh oán niệm, mãi không quên được chấp niệm chốn nhân gian, phá hỏng cả nhân duyên ta đã nối dưới trần. Ta thấy Đổng Vĩnh đó là một người chung thủy, kiếp trước từng bị vợ chê nghèo ham phú quý bỏ đi nên đã kết duyên hai người, để Thất công chúa có thể buông bỏ oán niệm kiếp trước. Tuy rằng phạm phải thiên điều nhưng vẫn là giúp thần tiên tránh được phiền toái, bọn họ sao có thể trách ta? Bọn họ tranh tới tranh lui, chẳng qua chỉ là tranh cho thể diện của chính mình mà thôi.”

Tiểu Lục: “Thế nên nhân duyên của Thất muội là Nguyệt Lão cố ý sắp xếp sao?”

Nguyệt Lão: “Tiểu công chúa cũng thấy rồi đấy, muội muội người ở nhân gian chung sống với Đổng Vĩnh, cuộc sống tuy rằng có chút vất vả, nhưng thâm tâm vẫn cảm thấy ngọt ngào, cũng xem như mỹ mãn. Huống hồ, sau khi bọn họ c.hết còn có Mạnh Bà ở đó. Người yên tâm, muội muội người tuy rằng đã loại bỏ tiên cốt, nhưng tiên căn vẫn còn. Một ngày nào đó, nàng ấy sẽ quay trở lại Thiên đình thôi.”

Tiểu Lục: “Vậy muội muội sống hết một đời ở dưới trần là có thể quay lại Thiên đình sao?”

Nguyệt Lão: “Thời cơ chưa tới, thời cơ chưa tới. Kiếp sau, muội muội người còn phải trả lại ân tình của Đổng Vĩnh đối với nàng, đợi nàng trả xong tình thì có thể quay lại.”

Tiểu Lục: “A, thế kiếp sau của muội muội sẽ thế nào ạ?” Nguyệt Lão: “Thiên cơ không thể tiết lộ, thiên cơ không thể tiết lộ…”_____________________ [Phần kết]Nguyệt Lão: “Tiểu công chúa luôn ngồi trước đóa bỉ ngạn đó, hình như rất thích hoa này?”

Tiểu Lục: “Chỉ là ta rất tò mò vì sao Thiên cung lớn như vậy lại chỉ có mỗi chỗ Nguyệt Lão có.”

Nguyệt Lão: “Đó là huyết tích của ta trước kia hóa thành. Mỗi một bông hoa là một giọt máu của ta. Có hoa không lá, có lá không hoa. Cũng coi như là sự sám hối của ta về lỗi lầm thời niên thiếu, nhắc nhở ta chớ có kết sai duyên.”

Tiểu Lục: “Ta thật sự không ngờ Thiên đình còn có chuyện xưa như vậy.”

Nguyệt Lão: “Ha ha ha, chuyện của ta chúng tiên đều biết, chỉ là không nói ra. Người là tiểu công chúa mà Ngọc đế Vương mẫu sủng ái, chúng tiên che chở, nào cần biết những chuyện khổ sở chốn nhân gian. Thôi thôi, hôm nay lão phu nhiều lời rồi. Tiểu công chúa nếu cảm thấy vô vị, có thể trở về cung. Lão phu còn nhiều tơ hồng phải nối. Sau này nếu còn nhớ tới lão già này thì có thể tới thăm ta. Có người nói chuyện cùng ta cũng rất vui.”

Tiểu Lục: “Được, vậy ta không làm phiền Nguyệt Lão nữa.”

Rời khỏi viện Nguyệt Lão, nhìn về bảo điện Lăng Tiêu phía xa.

Tiểu Lục lẩm bẩm một mình: “Hết thảy đều có số, hóa ra Thất muội vẫn còn trở về.Hóa ra Nguyệt Lão và Mạnh Bà từng là một đôi tình nhân,Một người nối tơ hồng, một người đoạn nhân duyên…” Hết.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容