CÓ GIÂY PHÚT NÀO BẠN CẢM THẤY NGƯỜI BÊN CẠNH RẤT ĐÁNG SỢ KHÔNG ? ( Phần 5/5)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
—————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/434274850/answer/2009520489?

——————————

CÓ GIÂY PHÚT NÀO BẠN CẢM THẤY NGƯỜI BÊN CẠNH RẤT ĐÁNG SỢ KHÔNG ?

Tôi áp giải Đăng Kì Phương vào trong hiện trường vụ án, tuy nhiên theo quy định là không được phép, nhưng tôi cũng không quan tâm được nhiều vậy. Sự xuất hiện của người đàn bà này là phao cứu sinh cuôi cùng, tôi không thể để sai sót 1 ly một tí về manh mối.

Đi vào trong phòng, tôi yêu cầu cô ta phải tái hiện lại tất cả sự việc vào tối hôm đó. Ả ta cũng không xấu hổ, một mạch nói ra hết. Bao gồm cả việc sao Lưu Thủ Tín không thể nhịn nổi mà cởi quần áo của cô ta, hai người đã lăn lộn trên giường ra sao, mọi việc đều bình thường. Sau khi nói xong, tôi chỉ vào đầu giường và hỏi, “cô có đụng trúng vào đây không?”

Đăng Kì Phương nói: “Đụng qua, sao không đụng qua được? Cái lão già chết tiết đó thích vô từ phía sau, tôi tất nhiên phải cầm chặt chỗ đó mới chống đỡ được thân tôi chứ.” 

Kết thúc buổi thẩm vấn.

Nếu như không xuất hiện sơ xuất gì, tấm ván ở đầu giường sẽ có dấu vân tay của người kỉ nữ. Nếu như không có , thì chỉ có 2 khả năng: một là Lưu Thủ Tín đã dọn dẹp sạch sẽ hết rồi, hai là đã bị người khác xoá bỏ— còn người đó là ai, thì chắc chắn cũng là hung thủ.

Đêm đó, tôi không ngủ cả đêm, mới tỉnh giấc là đã đến cục cảnh sát. Bộ phận vật chứng đã đi làm rồi, tới trưa là lúc có kết quả. Tại đầu giường ở nhà của Lưu Thủ Tín đã lấy được dấu vân tay, đó là của Lưu Thủ Tín và Mã Triều. 

Duy nhất là không có của kỉ nữ Đặng Kì Phương.

Tới 2 giờ chiều, lại bắt đầu cuộc thẩm tra thứ hai. Tôi chào xã giao với Tiểu Lý, cho anh ta một bao thuốc. Sau đó thuận lợi thay anh ta đi đến phòng thẩm vấn.

Mã Triều so với hôm qua càng thêm tiều tuỵ. Hai mắt đã đỏ ngầu, dưới cằm là 1 vòng 1 vòng tròn to tướng.

“ Nói 1 lần nữa cho tôi về quá trình phạm tội.”

“ Tôi đã nói rất nhiều lần rồi”. Có hơi mà đã cạn kiệt sức.

“ Nói lần nữa.” Tôi nhìn vào cậu ta, nhìn sâu vào khoé mắt sâu thẩm của cậu ta.

Cậu ta than một cái, tiếp tục kể lại câu chuyện đã kể trăm ngàn lần này.

“ Trưa ngày 21 tháng 9 năm 2015 …….”

Ngày 21 tháng 9, 17:32 phút.

Làm việc mệt mỏi cả ngày, Mã Triều quay về nhà trọ, phát hiện cửa nhà mình đã mở. Lưu Thủ Tín thì đang quay lưng lại với hắn, đang lục tìm đồ đạc.

Mã Triều lập tức chạy qua” Ông làm cái gì vậy?”

Lưu Thủ Tín liền giấu tay lại, đồng thời lắp bắp nói: “ Anh về rồi à? Tôi lên đây coi coi. Vừa rồi tôi thấy một kẻ lạ mặt vào trong đây. Tôi sợ là trộm, nên vô kiểm tra thử. Nếu anh đã về rồi, thì tôi đi trước đây.”

Chưa đợi Mã Triều nói gì thì Lưu Thủ Tín đã chuồng đi. Sau khi Lưu Thủ Tín đi, Mã Triều kiểm tra nhà và phát hiện, cái ba lô của anh ta đã bị mở, tiền giấu trong hộc tủ cũng bị người khác lấy đi. Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là Lưu Thủ Tín làm.

Mã Triều nhất thời đã nổi trận lôi đình.

Tối 8 giờ, sau khi Mã Triều bị mất trộm đã quyết định đi xuống lầu tìm Lưu Thủ Tín.

Mã Triều và Lưu Thủ tín đều ở chung 1 tòa nhà nhưng Mã Triều là 403, còn Lưu Thủ tín là 101. Mã Triều đập cửa Lưu Thủ Tín, trực tiếp nói: “ trả cho tôi”

Lưu Thủ Tín giả ngây ngô “trả cậu cái gì?”

“ Tiền của tôi, máy nghe của tôi, thẻ xe buýt của tôi.  Lưu Thủ Tín, ông đã 60 mấy tuổi rồi, ngồi xe cũng được miễn phí, ông ăn cắp thẻ tôi làm gì?”

Lưu Thủ Tín chết cũng không nhận, nhưng lại bị Mã Triều lục ra thẻ xe buýt đó. Lưu Thủ Tín cãi không lại hắn, liền tức giận quát lên “Cút! Thằng què chết tiệt, giả thần thánh gì! Đó là nhà của ông, ông muốn vào là vào, ra là ra!”

“ Đó là nhà tôi thuê, tôi trả tiền thuê nhà rồi——“

“ Giờ tao không thuê cho mày nữa, mày cút cho tao! Dọn đi ngay bây giờ!”

Lưu Thủ Tín nói rồi phun một bãi nước bọt vào mặt Mã Triều. Mã Triều mất khống chế, đấm một cái vào mặt Lưu Thủ Tín. Hai người ẩu đả nhau.

Ông già 64 tuổi Lưu Thủ Tín sao đánh lại là đối thủ của Mã Triều. Mã Triều đã rất nhanh đẩy ngã Lưu Thủ Tín xuống giường, Lưu Thủ Tín la lớn lên, Mã Triều sợ hãi. Lập tức lấy gối đè lên đầu ông ta. Tay của Lưu Thủ Tín quơ loạn xạ trong không trung, mấy lần nắm lấy chiếc áo thun của Mã Triều, cánh tay. Ở cánh tay hắn cũng để lại 1 vết cào nhỏ.

Mấy phút sau, Lưu Thủ Tín không còn kháng cự nữa, Mã Triều lấy gối ra, Lưu Thủ Tín cũng đã không còn hơi thở.

Không có sơ hở của sự nguỵ biện nào.

Thần thái rất điềm tĩnh.

Tôi không nhịn nổi mà vỗ tay.

Đúng là tôi đã vỗ tay, thậm chí còn đứng lên, đi xung quanh Mã Triều.

“ Mã Triều, cậu giỏi lắm, kỹ thuật nói dối bây giờ ngày càng lợi hại rồi đó. Nếu không phải tôi biết được gì, cũng e là thực sự đã bị những lời này của cậu lừa rồi.” Tôi lấy ra 1 phần văn kiện, thẳng thừng ném xuống trước mặt Mã Triều, “ biết đây là gì không? Đây là dấu vân tay ở đầu giường nhà Lưu Thủ Tín lấy được. Tổng cộng 12 mẫu, trong đó 8 mẫu là của Lưu Thủ Tín, còn lại 4 mẫu là của cậu. Nhưng mà, cậu không thể nghĩ ra là trước đêm Lưu Thủ Tín chết, ông ta từng gọi 1 kỉ nữ tên Đặng Kì Phương tới nhà. Kỉ nữ đó từng ở đầu giường để lại vân tay! Tại sao ở hiện trường chỉ lấy được của cậu và Lưu Thủ Tín? Còn dấu vân tay của kỉ nữ đó đâu? Vân tay của ả kỉ nữ ở đâu rồi! Tôi khống chế không nổi mà hét lớn lên.

Mã Triều ngẩn ngơ một lúc, giống như bị một luồng điện chạy qua. Rất lâu sau, câu ta cúi mặt xuống, tiếp tục giữ im lặng.

Còn tiếp…….

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容