[Zhihu] Cổ tích công chúa và rồng

Ngày xửa ngày xưa, ở vương quốc nọ có một nàng công chúa.

Nàng có làn da trắng tinh khiết và đôi mắt to tròn tinh nghịch.

Phải, đây là tiêu chuẩn của các nàng công chúa.

Nhưng nàng lại khác, nàng có một cái miệng háu ăn và một thân hình tròn trịa. Phải, nàng chính là ngoại lệ.

Người dân trong vương quốc thường lấy công chúa của họ ra chế giễu, cười nhạo. Chẳng hạn như ví hai bàn tay của công chúa như mười con sâu bướm béo, ví mặt của công chúa như trăng tròn đêm rằm 15. Không những thế, đến cả người hầu của nàng cũng tham gia góp vui.

“Công chúa của chúng ta… Aizz, ngay cả mái tóc cũng giống vải lanh thời xưa, mấy cô nàng ở tú phường 10 cô thì đến 9 cô cũng có màu tóc này. Công chúa của chúng ta… haizzzz…”

Sau khi công chúa nghe được những lời này, nàng buồn khóc ướt cả gối, vừa nghẹn ngào than khóc với không khí về những người dân vô tâm vừa ăn một hộp bánh ngọt tráng miệng.

Thỉnh thoảng sẽ có vài tin tức như vậy xuất hiện. Nào là sáng sớm hôm nay công chúa của vương quốc nọ bị phù thuỷ độc ác bắt cóc, rồi thì công chúa vương quốc kia bị rồng bắt giữ đến lần thứ 3 rồi. Nhưng dù sao đi chăng nữa thì sẽ luôn có vô số dũng sĩ gan dạ xung phong đi giải cứu các nàng. Thế nhưng, từ trước đến nay chẳng có người nào, cũng chẳng có loài sinh vật nào thèm chú ý đến nàng cả, công chúa buồn bã nghĩ.

Càng nghĩ càng tức giận, nàng leo lên đỉnh ngọn núi cao ngửa mắt nhìn trời mà hét lớn: “Có bản lĩnh thì đến bắt ta đi này, tiểu vương bát đản.”

Từ xa vọng lại âm thanh của một con rồng đang bay, công chúa ngẩng đầu đầy phấn khích, tiếp tục hét to về phía đó:“Ta thấy đuôi của ngươi rồi nhé! Đừng trốn nữa!”

Một con rồng đỏ khổng lồ bay ra từ những đám mây đến trước mặt công chúa, nó lắc lắc đuôi của mình: “Sao nàng nhìn thấy được đuôi của ta?”

Công chúa nhảy lên nói: “Ngươi lại gần chút nữa, ta sẽ nói cho ngươi!”

Con rồng ngoan ngoãn tiến lại gần.

“Chưa được, gần hơn nữa.”

Con rồng lại tiến gần hơn nữa.

Công chúa bất chợt nhảy lên, hai cánh tay mũm mĩm ôm chặt lấy chân rồng. Rồng sợ đến nỗi cất cánh bay lên trời, vừa bay vừa cẩn thận giữ cho nàng không bị trượt xuống.

Nó bực bội tố cáo: “Nàng nói dối, nàng làm gì nhìn thấy đuôi của ta đâu.”

“Phải đấy, ta là một nàng công chúa xấu xa. Cho nên bây giờ ngươi trừng phạt ta đi, đưa ta về nhà ngươi chẳng hạn.”

“Ta là một con rồng tốt bụng hào phóng, ta tha thứ cho nàng đấy. Nàng không được theo ta về nhà.”

“Không nghe! Không thì ta sẽ bám riết lấy chân ngươi không buông, vẽ thật nhiều thật nhiều nấm lên móng vuốt của ngươi!”

“Ta ghét nấm!”

“Không chỉ nấm thôi đâu, ta còn vẽ củ cải nữa kìa!”

“Ta cũng ghét củ cải!”

Rồng nản lòng: “Thôi được rồi, con người xấu xa nhà nàng, ta sẽ mang nàng về nhà.”

Cuối cùng, lần đầu tiên trong đời công chúa cũng bị bắt cóc.

Từ khi đến đảo rồng, mỗi ngày nàng đều đưa đôi mắt sáng lấp lánh nhìn đăm đăm về phía mặt biển phẳng lặng, thế nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng một con thuyền nào đến cứu mình.

Một tuần cứ thế qua đi, nàng buồn bã nằm trên mặt đất khóc lớn.

Rồng bị tiếng khóc của nàng đánh thức, nó nhô đầu đang cuộn trong đuôi ra vò rối tóc nàng: “Nàng đừng khóc, nàng nhìn xem, bên kia có một con thuyền nhỏ kìa.”

Công chúa đang khóc bỗng bật cười, nhanh chóng chạy lên trên vẫy tay: “Ta ở đây! Ta ở đây này!”

Người trên thuyền hỏi: “Ngươi là ai vậy?”

“Ta là một nàng công chúa không may bị bắt cóc tới đây. Các người đến giải cứu ta đúng không?”

“Công chúa?” Người đó bật cười: “Vậy tại sao mái tóc của ngươi lại không phải màu vàng?”

Công chúa phản bác: “Đây, đây là vừa sinh ra đã thế rồi.”

“Vậy tại sao quần áo trên người ngươi lại bẩn thỉu và rách rưới như vậy?”

“Còn sao nữa, vì bên cạnh ta không có người hầu đó.”

“Nhưng ta chưa từng gặp công chúa nào mà béo như ngươi vậy.”

Người đó không lưu tình cười nhạo.

“Chắc chắn là con rồng thấy ngươi ngon miệng nên mới bắt ngươi đấy thôi.”

“Nói vậy là ngươi không cứu ta sao?”

“Ngươi không phải là công chúa, tại sao ta phải cứu ngươi?”

Nói xong, con thuyền rẽ nước rời đi.

Nàng sững người một lúc lâu, rồi lại nằm bò trên mặt đất khóc, thậm chí không quan tâm bùn đất vấy bẩn váy áo mình, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn rơi.

Rồng nhìn nàng, sải cánh che khuất một khoảng trời bay ra biển.

Nó quắp lấy cột buồm của con thuyền lật ngược, con thuyền chìm xuống lòng biển sâu.

Khi quay lại, nó cẩn thận nói với nàng: “Nàng nhìn xem, ta đã giúp nàng trả thù rồi.”

Nàng ngẩng đầu lên, lấy tay áo quệt qua, tiếp tục khóc đến thương tâm.

Rồng bước lại gần hơn từng chút một, nói tiếp: “Đừng khóc nữa, ta để nàng nghịch móng vuốt của ta được không?”

Công chúa nức nở: “Móng vuốt của ngươi vừa cứng vừa dày, có gì hay đâu mà chơi.”

Rồng xoè móng vuốt của mình ra lấy nước biển gột rửa thật sạch.

“Nhìn đi, những con rồng khác đều có móng vuốt đen, còn ta lại có móng vuốt hồng.”

Công chúa lén nhìn qua, phát hiện chỗ trung tâm móng vuốt có màu hồng lại mềm mềm. Cuối cùng nàng cũng nín khóc, cả người mệt mỏi ngủ thiếp đi trong móng vuốt hồng.

Nàng từ bỏ việc mong đợi được giải cứu, đưa ra một quyết định, đó là sống cùng con rồng lịch sự có móng vuốt màu hồng này cả đời.

“Rồng này, tại sao ngươi tốt với ta như vậy?” Công chúa hỏi.

“Ai cũng cười nhạo ta. Bọn họ chê ta béo, còn chê cười mái tóc của ta nhìn giống như rơm khô.”

“Nhưng ta lại thích cái bụng tròn, cánh tay mềm mại và chiếc cằm hồng hồng của nàng.”

Rồng chớp chớp mắt: “Nàng mềm mại như bông hoa vậy. Ta sợ làm nàng đau, còn muốn nàng ngày càng mềm mại hơn.”

“Vậy còn tóc thì sao? Loài rồng các ngươi không phải đều thích những thứ màu vàng hay sao?”

“Chuyện này ta thừa nhận, nhưng nàng chính là nàng. Nếu ta không có móng vuốt hồng mà là móng vuốt đen, nàng có ghét ta không?”

Nàng vui thích hôn lên móng vuốt rồng: “Sẽ không. Những con rồng khác con nào cũng có móng vuốt giống hệt nhau, ta chỉ thích ngươi thôi.”

Rồng đối xử với công chúa rất tốt, nhưng nàng lại ngày càng gầy đi.

Trên đảo không có kẹo ngọt, không có bánh việt quất nàng thường hay ăn, không có bữa ăn ngon do đầu bếp chuẩn bị. Trên đảo chỉ có trái cây chua, thịt khô rồng mang về cũng chỉ được trần qua nước.

Nàng ngày một gầy gò, xanh xao.

Rồng lo lắng hỏi: “Công chúa của ta, nàng muốn cái gì? Ta sẽ giúp nàng mang về.”

“Ta muốn chiếc gối mềm mại, chăn thơm và cả hầu gái thân cận nữa.”

“Nếu nàng muốn, ta có thể đưa nàng về nhà.”

“Không!” Công chúa yếu ớt hét lên: “Chẳng có ai yêu ta bằng ngươi cả. Với lại đã lâu như vậy rồi, ta mà về nhà sẽ rất xấu hổ, sẽ trở thành trung tâm bị mọi người chế giễu.”

Kể từ đó, ngày nào rồng cũng rời đảo bay đi.

Nó mang về những chiếc rương kho báu chứa đầy vàng bạc, nhiều bộ sa tanh và chất kín ổ bằng những viên ngọc trân quý.

Công chúa ngồi giữa đống trang sức, nét mặt đầy giận dữ: “Ngươi đang làm cái gì vậy? Đây không phải những thứ mà ta muốn!”

Rồng mỉm cười ‘Đây sẽ là những thứ nàng muốn.”

Hành vi cướp bóc của rồng cuối cùng cũng khiến rất nhiều vương quốc giận dữ. Họ tập hợp một nhóm binh lính quả cảm không sợ bất cứ điều gì, dẫn đầu là hoàng tử tiến về hòn đảo đánh bại con rồng xấu xa.

Rồng nhẹ nhàng giữ lấy cổ áo của công chúa, để nàng ngồi trên móng vuốt của mình tắm rửa, mặc lên người nàng một chiếc váy sạch sẽ và lộng lẫy, đeo cho nàng những thứ đồ trang sức sáng lấp lánh.

“Nhìn ta này.” Công chúa nở nụ cười: “Ta chưa từng nghĩ rằng mình có thể mặc được chiếc váy mỏng manh thế này, nhưng… bây giờ ta không có một cái bụng tròn, cánh tay mềm mại và chiếc cằm hồng hồng nữa rồi.”

Rồng nói: “Giống như nàng không có một mái tóc vàng vậy. Ngay cả khi nàng trở nên gầy gò, ốm yếu với chiếc cằm như con quay nhỏ và chiếc cổ mảnh khảnh như thiên nga trắng thì ta vẫn yêu nàng.”

Rồng mang công chúa ra khỏi bay ra khỏi hang và hét to về phía những người truy đuổi mình: “Đến đây đi, loài người đáng khinh. Trong tay ta có một nàng công chúa, để xem ai có thể cứu nổi nàng ta!”

Cả người công chúa như đóng băng, nàng bắt đầu điên cuồng giằng co, la mắng và hét lớn về phía đám đông.

Thế nhưng giọng nói yếu ớt và mềm mại của nàng đã bị nhấn chìm trong cuộc chiến mất rồi.

Rồng đã chết.

Đầu nó do chính tay hoàng tử chém.

Một chàng hoàng tử anh tuấn, cao ráo, có mái tóc vàng và một nụ cười toả nắng, chàng là người mà biết bao công chúa hằng ước ao.

Hoàng tử đã mang công chúa xinh đẹp và chiến công là kho châu báu trở về.

Cuối cùng công chúa cũng được về nhà, người dân vương quốc nọ từ đó không bao giờ chê bai công chúa béo tròn nữa. Mọi người ca ngợi công chúa dũng cảm giống như những bông hoa rung rinh trước gió, công chúa mảnh mai như một cành liễu, công chúa có gò má đẹp như tạc ngọc, công chúa có một mái tóc mềm mại như tơ.

Công chúa từ chối lời cầu hôn của hoàng tử, cũng từ chối chiếc giường thơm tho của mình.

Nàng nhớ chiếc móng vuốt rồng hồng hồng mềm mại.

Sẽ không có ai yêu nàng như rồng nữa, dù cho nàng có béo hay gầy.

Nhiều năm qua đi, công chúa ngày nào nay đã thành nữ hoàng.

Nàng lại leo lên ngọn núi cao và ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh.

Nàng mặc kệ mọi thứ mà hét thật lớn: “Hãy đến bắt cóc ta đi!”

Không có tiếng đáp lại.

“Ra đây đi, đừng trốn nữa!”

Có chú chim bay ngang qua, từng rặng mây trắng cũng nhuốm màu vương vấn.

Công chúa quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng.

Rồng chết rồi.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容