Nhật ký dài ngày (C2)

Lâm Thư – sinh viên y năm nhất, vốn nên tràn đầy nhiệt huyết, năng động thì bây giờ cô trở nên lặng lẽ với ánh mắt vô hồn. Nụ cười dùng để lừa dối mọi người xung quanh, ban ngày tới lớp, buổi tối lại yếu đuối tìm về bóng lưng ngày nào.

Cô vẫn nhớ anh từng nói “Mỗi ngày chụp lại một chút phong cảnh” nên nay là cuối tuần cô ra ngoài ngoại ô ngắm hoàng hôn. Ngồi trên chuyến xe bus, ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp, sâu trong mỗi con ngõ ta lại thấy một lối đi dài, cứ vậy cứ vậy cô thầm nghĩ biết bao giờ mới đi hết được những đoạn đường nơi đây. 

Tưởng tượng ra khung cảnh thơ mộng nhưng đơn lẻ, càng bước về phía trước lại càng thấy mơ hồ, cô bắt đầu chạy tìm điểm dừng. Vừa lúc chuyến xe tới nơi khiến cô giật mình tỉnh giấc, thong thả bước xuống, ngồi trên bãi cỏ xanh cô mới yên tâm hướng ánh mắt lạnh lẽo lên bầu trời màu hồng.

Giấc mơ vừa qua cùng với chân trời xa xa như đang bóp nghẹt trái tim nhỏ bé của người con gái, đối với cô thì đi 100 bước thôi cũng đã thấm mệt rồi, vậy mà thế giới rộng lớn như thế cô biết tìm anh ở đâu đây. Từng giọt nước mắt lăn dài như muốn quỳ xuống xin ông trời cho cô biết người con trai đó giờ đang nơi nào. Cô muốn ôm anh an ủi, muốn nắm lấy đôi bàn tay đầy vết thương kia mà vỗ về cô muốn hỏi tại sao lại cướp đi ánh sáng cuối cùng của cô để bây giờ bóng tối với cô thật thân thuộc.

….

1 năm

2 năm

3 năm

4 năm

5 năm

Thời gian đằng đẵng trôi qua, cô tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc mọi người đều chúc mừng và thán phục. Nhưng họ đâu có biết rằng cô ngoài việc học thì không biết nên làm một cái gì nữa, nhiều lúc cô thèm được như bạn bè tụ tập đi chơi quen bạn trai. Không phải là cô không muốn, mà là cô không thể, cô không có cách nào để quên đi, có lẽ cả đời này sẽ sống với kí ức tuổi 19.

Kỉ niệm ngày ra trường, tối nay cô lại tiếp tục nhìn những bức ảnh và video cũ, anh đang cười nói, nhưng cô lại rơi nước mắt. Cô vừa vội vàng lau đi vừa bất giác thở dài, nhớ lời dặn của anh thở dài đuổi may mắn. Cô làm gì còn may mắn nữa, ngày mà anh rời đi là ngày mà cô cảm thấy sắc màu trong đời cô đã mất rồi, mất năm 19 tuổi ấy.

Đột nhiên tin nhắn nhóm vang lên, nhóm fan của anh, đây là nhóm cô đã tham gia trước đây, đã mấy năm nay không hề có tin nhắn gì rồi. Cô vội vàng mở ra, một bức ảnh mà có lẽ cô nguyện dùng may mắn cả đời để đổi lấy.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容