Nhật ký dài ngày (C3)

Bức ảnh Trần Tử Hàn đang đi bộ tay cầm túi bóng đựng nguyên liệu bữa tối, bức ảnh hơi mờ vì chụp từ xa nhưng cô vẫn nhận ra dáng người ấy, trông anh không gầy như lúc còn hoạt động nghệ thuật. Bên dưới là dòng tin nhắn, “Nay một fan cũ vô tình chụp được, anh ấy vẫn rất ổn, đừng lo”

Cuối cùng cũng được thấy ảnh sau một khoảng thời gian dài, cô nhớ anh nhiều lắm, nhiều đến phát điên. Cô ngắm nó liên tục cầm lên hạ xuống, phóng to để xem từng chi tiết, đôi bàn tay rồi mái tóc gương mặt.

Đến mấy ngày sau mỗi khi nhìn lại cô vẫn không kiềm được lòng mà rơi lệ. Rồi vô tình cô nhìn thấy địa chỉ trên tấm quảng cáo của 1 cửa hàng. Thì ra anh vẫn đang ở Thượng Hải, nhưng không sống nơi sầm uất, nơi này có chút yên tĩnh. Tối đó cô trở mình liên tục, cô muốn đi tìm anh từ rất lâu rồi đây là cơ hội. Nhưng chỉ với một bức ảnh, thông tin khá mơ hồ, sẽ là rất mạo hiểm nếu dựa vào nó.

Cuối cùng nỗi nhớ dai dẳng của cô đã chiến thắng, cô quyết định tìm anh, gom toàn bộ số tiền cô kiếm trong 5 năm nay để đi thì cũng đủ được nửa tháng,  nên vẫn phải đi vay thêm ít nữa, đủ dùng một tháng sau đó cô sẽ về và làm việc.

Cô bay 2 chặng thì tới nơi, sau đó cô đi đến địa chỉ của bức ảnh. Kéo vali trượt dài trên đường, đảo mắt tìm kiếm… một ngã tư nhỏ, một cây cổ thụ to già chắn trước mặt cô, đây rồi tìm thấy rồi, một nụ cười hé nở đầy hạnh phúc .

Bên cạnh có một chiếc xích đu, cô quyết định ngồi đó dừng chân, tiện ngắm lại thành quả của mình một chút.

Trời cũng ngà ngà tối rồi, giờ biết đi đâu đây, cô chưa tính tới, bắt đầu nản và có chút hoảng loạn. Sợ hãi cô đứng lên đi về hướng trước mắt, cuối cùng sau khi đi được một quãng dài rã rời, cảm thấy như thế này không ổn lắm, cô lại tức tốc quay trở lại ngã tư cũ.

Không gian vẫn yên ắng, trời thì tối, cô ngồi đó bật khóc trong bất lực và tủi thân. Đột nhiên có tiếng hỏi han, cô liền như vớ được vàng nín khóc để dò tin, nhưng cô gái này hoàn toàn không biết tung tích của anh. Cuối cùng vì lòng thương và sự đồng cảm cô gái đã dẫn Lâm Thư về nhà mình ở tạm.

Cô bé này tên Lạc Lạc còn đang đi học và vẫn ở với gia đình, Lâm Thư tới bọn họ chào đón rất vui vẻ, mời cô ăn cơm, cô muốn trả tiền nhưng họ lại không lấy nói là muốn tích đức. Cô rất biết ơn họ, rối rít cảm ơn. Tối đến cô ngủ cùng Lạc Lạc, hai người họ tâm sự, kể cho nhau nghe những câu chuyện nhỏ rồi cùng nhau khóc vì thương.

Từ đó Lâm Thư vẫn ngày ngày ra xích đu ngồi tới tối muộn, cô nhất định phải đợi được hình bóng ấy. Cuộc sống mới cũng rất tốt, có bạn trò chuyện, gia đình Lạc Lạc lại coi cô như con, luôn chăm sóc và giúp đỡ khiến cô cảm nhận được sự ấm áp giữa thành phố xa lạ.

Tuy nhiên mặc cho sự cố gắng không ngừng nghỉ cô vẫn chưa tìm thấy anh, đã nửa tháng trôi qua, đầu tháng 10 trời lạnh dần rồi. Mấy lần cô chực ốm, mọi người đều cảm thấy như thế quá khổ nhưng họ biết 5 năm qua cô không dễ dàng nên bảo nhau đông viên chứ không khuyên cô từ bỏ.

Hôm đó vẫn như mọi ngày, trời se lạnh, Lâm Thư mặc một chiếc áo bông dày ngồi đó yên tĩnh đợi. Mọi lần đèn hỏng ngã tư khá tối, nhưng sáng nay bố tiểu Lạc vì thương đứa con nuôi của mình nên mặc dù già, lưng đau nhức ông vẫn cố trèo lên để sửa. Cảm nhận được tình thương cô cũng phần nào bớt buồn, họ thực sự yêu thương cô như gia đình vậy. Cô bỗng chốc nhớ tới bố mẹ mình ở nhà, chắc là họ cũng nhớ cô lắm, lúc trước mỗi lần về nhà đều cố cười nên ít khi được thấu hiểu. Giá mà lúc đó cô chạy vào lòng họ thì cũng có khi sẽ bớt vất vả hơn rồi.

Đang miên man suy nghĩ thì những bông tuyết đầu mùa bắt đầu rơi, cô nhẹ nhàng đưa đôi bàn tay nhỏ bé hứng lấy cảm nhận sự lạnh lẽo và tê buốt. Cuộc đời vẫn luôn cay đắng như vậy, chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi nhưng sao nước mắt vẫn cứ rơi thế này…

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容