Nhật ký dài ngày (C12)

https://img.thuthuatphanmem.vn/uploads/2018/09/21/hinh-anh-ban-tay-voi-trai-tim_115440835.jpg

Trần Tử Hàn tiễn tiểu Phong và Trịnh Tường về, nhà họ cũng ngay gần đây nên ba người đi bộ trò chuyện:

Tiểu Phong: “ Tôi thấy mẹ có vẻ nhắm con dâu rồi đấy. Cậu cũng 35 tuổi rồi còn gì?”

Trịnh Tường: “ Nhưng nếu cậu không thích thì cũng đừng cưỡng cầu”

Tử Hàn: “ Tôi hiểu mà!”

Tiểu Phong: “ Nhưng theo tôi thấy thì có vẻ bạn tôi không thoát được rồi”

Tử Hàn: “ Thoát cái gì mà thoát… hai cái người này có về đi không vậy”

Có lẽ cuộc sống của Trần Tử Hàn không buồn như Lâm Thư nghĩ, anh không hề thiếu thốn cả về vật chất lẫn tình thương. Hóa ra chỉ có cô là chưa thoát ra được bóng đen năm ấy.

5h sáng hôm sau, Tử Hàn dậy sớm chuẩn bị đồ đạc đi đánh golf, lúc tiểu Phong nói lâu lắm anh không đánh thì anh mới để ý. Bình thường Lâm Thư dậy khoảng 6h nhưng nay bà Vương vào đánh thức cô sớm, ngáp ngắn ngáp dài bước ra thấy Tử Hàn đã chuẩn bị đi rồi:

” Ơ anh đi đâu vậy???”

” Anh đi đánh golf, sao nay dậy sớm vậy?”

Giờ thì cô biết sao bà Vương gọi cô dậy rồi, đúng là phải cảm ơn bà nhiều rồi

” Ơ, cho em đi với được không? Em cũng muốn xem”

” Em có hiểu gì đâu mà xem”

Trần Tử Hàn đang định ôm túi golf ra cửa thì bị Lâm Thư lôi lại: ” Đừng, đưa túi đây cho em, em vào tí thôi rồi ra ngay”

Anh còn chưa kịp hoàn hồn đã bị cô tóm mất túi gậy trong tay. Lâm Thư chạy tuột vào trong phòng đánh răng rửa mặt rồi thì mặc quần áo, như chong chóng, ra ngoài mẹ Vương nhét cho miếng bánh mì rồi 2 người ra xe.

….

Từ lúc lên xe Lâm Thư liên tục gật gù, Trần Tử Hàn đành phải quay sang giữ lấy không thì đầu cô sắp trượt ra khỏi ghế rồi:

” Ây ây, gãy cổ giờ”

“ Au…”

” Thấy chưa, sao không ở nhà mà ngủ theo anh làm gì?”

” Anh đi đánh golf có lắm cô gái đẹp không? Em theo bảo vệ anh”

” Hâm à, lấy đâu ra, toàn các bác thôi, mà ai cần em bảo vệ”

Tới nơi, họ phải lái xe ra sân ở xa, thực sự là rất rộng. Lần đầu tiên Lâm Thư được tận hưởng cảm giác này, cô đưa hai tay ra đón gió ” Wow, mát quá, thật thoải mái ”

Tử Hàn nhìn Lâm Thư, khóe miệng cong lên, cô đúng là rất đơn thuần, sự hiểu chuyện không hề làm cô già đi chút nào. Mọi hành động và suy nghĩ ấy luôn làm anh phải để tâm.

Giữa sân thấy một đám người nam có nữ có chủ yếu là người lớn tuổi nhưng cũng có mấy người trông còn trẻ và có tiểu Phong, Trịnh Tường nữa. Tử Hàn bước tới chào hỏi.

” Chào mọi người, xin lỗi cháu tới muộn”

” Không sao!”- 1 ng lớn tuổi nói

Sau đó nhìn thấy Lâm Thư ôm gậy của Tử Hàn đứng đằng sau thì mọi người bắt đầu tò mò:

” Mà cô bé kia là sao? Bạn gái cháu à”

” Trông cô bé đáng yêu quá?”

” Đúng vậy cười lên trông có nét tinh nghịch tươi tắn”

” Lại đây bác xem nào”- 1 ng phụ nữ tới kéo Lâm Thư vào giữa.

Cô thì ngượng quá chỉ biết cười lấy lệ, còn đang bị choáng ngợp bởi số lượng câu hỏi.

” Sao mọi người cứ nghĩ là bạn gái cháu thế nhỉ. Không phải đâu ạ.”

Cũng chẳng ai để ý đến lời giải thích của Tử Hàn, họ còn đang mải cười đùa kìa. Tiểu Phong, Trịnh Tường cũng thì thầm thắc mắc: ” Đưa cô ấy đến đây làm gì? Cậu chưa dẫn ai đến trước đây còn gì, chê phiền mà.”

” Thế nên mấy bác mới hiểu nhầm đấy. Trách gì?”  

” Ừ thì, tại cô ấy giở trò đòi đi bằng được mà. Thôi kệ đi, chơi nào”

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容