Là một bác sĩ pháp y bạn có gặp điều gì kỳ quái khi khám nghiệm tử thi hay không? ( Phần 5/9)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Sau đó, Đại Long đã tìm thấy thông tin này qua cơ sở dữ liệu thông tin của cảnh sát thành phố, trong hệ thống an ninh công cộng của thành phố chỉ có 3 người tên là Trương Hạo, 1 cảnh sát chính thức và 2 đồng nghiệp. Họ đều đã kết hôn và có con đã từng đến Viện Phúc lợi Trẻ em Sunshine để nhận chúng làm con nuôi.

Nghe những gì Đại Long nói, anh Tống cũng rất khó hiểu, sau khi kiểm tra kỹ thông tin của vợ chồng Trương Hạo, anh phát hiện ra rằng tất cả những thông tin họ điền đều là sai sự thật!

Hiện tại chúng tôi đều chết lặng, những người dẫn Tiểu Tiểu và Erhammer đều sử dụng danh tính giả, người phụ trách lúc đó nên cẩn thận kiểm tra xem tại sao họ có thể sử dụng danh tính giả để mang đi hai đứa trẻ.

Họ là ai?

Tiểu Tiểu và Erhammer hiện đang ở đâu?

Nó giống như một chiếc kim rơi xuống biển, một cái “tõm”, không còn thấy điều gì nữa

Ở những nơi như Viện phúc lợi trẻ em Sunshine, danh tính của những người nhận con nuôi phải được xác minh cẩn thận trước khi hoàn tất các thủ tục. Đại Long ngay lập tức đến gặp phó chủ tịch trại trẻ mồ côi, người phụ trách những vấn đề này và giải thích rằng Vương Á Cúc là người chịu trách nhiệm về vấn đề này vào thời điểm đó.

Tôi và Đại Long liếc nhau: Lại liên quan đến người phụ nữ này!

Sau cái chết bi thảm của Vương Á Cúc, chiếc áo khoác của người phụ nữ thành đạt và quyến rũ được cởi bỏ từng lớp một, đầu tiên là để hỗ trợ người yêu, và để che giấu một lượng lớn thu nhập không rõ nguồn gốc. .

Cô giống như một quả đào thối, sau khi lớp da bị xé ra, nước thối bắt đầu trào ra.

Đại Long và tôi ngay lập tức truy xuất hồ sơ nhận con nuôi và các thủ tục liên quan của tổ chức phúc lợi trong vòng 5 năm. Với sự giúp đỡ của phó trưởng khoa, chúng tôi xác định rằng có 37 đứa trẻ được nhận nuôi do Vương Á Cúc xử lý trong 5 năm qua. Các gia đình nhận nuôi đến từ các ngành, xí nghiệp khác nhau, có bác sĩ, công an, cán bộ hưu trí, thông tin người nhận nuôi đầy đủ, thủ tục đầy đủ, không thấy vướng mắc gì.

Đại Long, Trần Cương và tôi đã kiểm tra 37 gia đình nhận nuôi trong một ngày và phát hiện ra rằng thông tin địa chỉ của những gia đình nhận nuôi này đều là giả. .

Đây là một gian lận từ đầu đến cuối!

Trong 5 năm, 37 đứa trẻ.

Đối với hàng trăm trẻ mồ côi ở Viện Phúc lợi Trẻ em Sunshine, đó không phải là một con số lớn, nhưng theo tôi, đó không phải là vấn đề bình thường.

Vương Á Cúc biết thông tin nhận con nuôi là giả mạo, mà cô ấy vẫn trao con cho họ. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho những đứa trẻ đó, và nghĩ rằng chúng sẽ có một cuộc sống tốt hơn từ đó, và đi cùng với “cha mẹ” mà không biết gì cả. 

03. 

Sau khi phát hiện ra rằng những đứa trẻ này đã bị trao nhầm cho những kẻ giả mạo, Đại Long lo lắng hơn bất cứ ai khác và chạy như một con thiêu thân, anh không dám nói với Đại Bảo Tử vì em ấy còn quá nhỏ để hiểu những điều này.

Tôi nói: “Đây chắc là bọn buôn người. Nếu không, Vương Á Cúc lấy đâu ra nhiều tiền như vậy và có thể rất nhiều trẻ em trong viện đã bị bán, cách tốt nhất bây giờ là tìm chúng về”

Trần Cương bác bỏ tuyên bố của tôi: “Cô ấy là người đứng đầu viện phúc lợi và là một người thành đạt. Cô ấy không thể tiếp xúc với những kẻ buôn người. Nếu làm như vậy quá nguy hiểm, một khi bại lộ cô ấy sẽ mất hết tất cả “

Anh Tống gật đầu nói: “Trần Cương nói đúng. Loại phụ nữ này rất biết cách quản lý hình ảnh trước công chúng, sẽ không dùng cách nào quá lộ liễu này để làm chuyện. Ngoài ra, nếu cô ấy thực sự muốn tiền, có rất nhiều cách để làm. Khi bán các đứa trẻ, cô ấy đã làm thủ tục nhận con nuôi rồi, chắc chắn là để che mắt thiên hạ. Những đứa trẻ này có mục đích sử dụng khác. “

Tôi hỏi: “Anh có nghĩ mình là loại người hạ giá với  trẻ em đi ăn xin dọc đường không?”

Trần Cương nói: “Suy đoán của anh không phải là không có lý. Những tin tức như vậy rất nhiều trong những năm gần đây.”

Anh Tống lấy một câu: “Nghe nói nhiều người giàu có còn mua nhau thai về ăn. Người ta nói bổ dưỡng thật là không bình thường!”

Nghe xong lời của Tống gia, cảm giác thèm ăn của tôi không còn nữa.

Vì hầu hết các em vào trại mồ côi đều là trẻ mồ côi hoặc bị ruồng bỏ nên thông tin cá nhân của các em không đầy đủ và hầu hết đều không có tên. Ban giám hiệu chỉ đặt cho các em những cái tên như “Big Treasure”, “Smile” và ” Erhammer”. Khi được nhận nuôi, họ sẽ được gia đình nhận nuôi đặt tên mới, gia đình nhận nuôi sẽ cố gắng làm cho các quên đi những ký ức trong cô nhi viện, những kẻ mạo danh nhận nuôi Tiểu Tiểu và Erhammer khó mà đặt tên cho các em.

Anh Tống đã báo cáo tình hình này với Du Đội và đội trưởng, và họ cũng rất coi trọng nó. Dù sao, Vương Á Cúc là đại diện cho hoạt động phúc lợi trẻ em của thành phố. Cái chết của cô ấy đã được báo chí đưa tin. Sau khi tin tức rò rỉ, hình ảnh  và uy tín của các nhà phúc lợi cho trẻ em sẽ phải đối mặt với sự sụp đổ.

Tối hôm đó, mọi người họp rất muộn, chủ yếu để bàn về hướng phá án. Đại Long tin rằng cái chết của Vương Á Cúc có liên quan đến đứa trẻ được đưa khỏi cô nhi viện bởi kẻ mạo danh, trong khi anh Tống lo ngại về hành vi phạm tội của kẻ sát nhân. Tại sao hắn ta lại khâu bộ phận sinh dục của Vương Á Cúc và đặt lọ tro vào, điều này vẫn còn có điều gì đó khác?

Anh Tống ngay lập tức phân công công việc, và chúng tôi chịu trách nhiệm tiếp tục điều tra mối quan hệ giữa các cá nhân của Vương Á Cúc, trong khi Đại Long và Trần Cương dùng Tiểu Tiểu và  Erhammer làm manh mối để điều tra.

Đại Long đã sử dụng các bức ảnh và thông tin cơ bản của 37 trẻ em bị giả mạo và gửi thông báo điều tra tới các chi nhánh lân cận, phòng an ninh công cộng thành phố và quận, và các đồn cảnh sát thông qua trên nền tảng thông tin đầu mối xuyên tỉnh của quốc gia theo chủ đề để tìm ra, nhưng theo anh Tống ít khả năng những đứa trẻ này sẽ được tìm thấy. Kể từ khi Vương Á Cúc đích thân tìm những đứa trẻ này, điều đó cho thấy cô ấy và bên kia đã làm một cách tỉ mỉ và không có gì sai sót.

Anh Tống và tôi quay lại hiện trường vụ án, hy vọng tìm ra manh mối.

Tôi thấy rằng người phụ nữ này thực sự rất tự ái, và cô ấy có một số album ảnh chỉ để chụp chân dung của cô ấy. So với những bức ảnh cũ chụp cách đây vài năm, diện mạo của cô ấy về cơ bản không có gì thay đổi. Tôi nghe mẹ tôi kể rằng người phụ nữ này bắt đầu già đi ngay khi cô ấy hơn hai mươi tư, và sau khi cô ấy ba mươi bốn tuổi, cô ấy phải chăm sóc cơ thể của mình một cách điên cuồng. Về cơ bản cô ấy đã là một bà già ở tuổi sáu mươi, và cô ấy sẽ phải có vài phần già di dù cho có chăm sóc điên cuồng, nhưng Vương Á Cúc này rất trẻ, như một phụ nữ trẻ ở độ tuổi hai mươi và ba mươi, và cô ấy chắc chưa nghĩ đến cảnh tượng trong phòng giải phẫu này, và trần truồng của cô ấy là một màu trắng quyến rũ, nó chỉ đơn giản là sự phát triển ngược!

Tôi đứng dậy quay lại thì vô tình phát hiện trên bàn trang điểm trong phòng ngủ chỉ có vài lọ mỹ phẩm, tôi không tìm thấy thẻ spa hay sức khỏe nào trong đồ dùng cá nhân của cô ấy trong nhà và phòng làm việc. Về cơ bản người phụ nữ này không dùng mỹ phẩm nên cô ấy chưa từng đến spa, vậy tuổi thanh xuân của cô ấy đến từ đâu?

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容