Bạn có khoảnh khắc nào chợt không muốn yêu nữa không?

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Tất nhiên là có, thậm chí tôi còn bắt đầu nghi ngờ bọn tôi từng yêu nhau sao?

Tôi với chồng yêu nhau mười năm, kết hôn mười năm. Hóa ra tôi luôn cho rằng bọn tôi sẽ khác với người khác, có lẽ những câu chuyện tầm thường đó sẽ xảy ra, nhưng chắc chắn không thể thay đổi được tình cảm vững chắc của bọn tôi! Nhưng thực tế, bọn tôi bình thường mà tự tin đến thế.

Khi đó, mặc kệ sự phản đối của gia đình và sự coi thường của bạn bè, tôi đăng ký kết hôn với anh ấy nhưng không tổ chức đám cưới, giờ đây cảm thấy mọi thứ đều không đáng. Nhưng không cần hoài nghi gì, anh ấy là một người tốt. Anh ấy cũng từng cố gắng, nhưng không thể đánh bại được tính cách, năng lực và gia đình vốn có của anh ấy. Không có vấn đề gì về tính nguyên tắc, chẳng qua là những chuyện lông gà vỏ tỏi. Bây giờ anh ấy cực kỳ tự ti, chỉ chán nản uống rượu mà không đối mặt.  

Trong những năm chúng tôi kết hôn, thuê nhà, sinh con rồi lại mua được một căn nhà nhỏ. Anh ấy cảm thấy anh ấy hi sinh rất nhiều, tôi cũng cảm thấy tôi đã bỏ ra không ít, mà gia đình anh ấy, ngoài lúc tụ tập ăn bữa cơm ra thì chưa từng xuất hiện. Công việc của anh ấy là do tôi tìm, vì anh ấy là người tuân thủ quy tắc, hơn mười năm cần cù chăm chỉ chưa từng đổi, cũng không dám đổi.

Thuê nhà chuyển nhà là tôi, mua nhà trang trí nhà là tôi, chăm con năm năm cũng là tôi, gặp phải chuyện lớn thì cũng chẳng liên quan gì đến anh ấy, anh ấy buông tay chịu chết, không thì cũng lấy cái cớ công việc bận rộn để trốn tránh. Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy ấm lòng là anh ấy nấu cơm rất ngon, thích thay đổi nhiều cách nấu khác, chỉ cần có anh ấy thì chúng tôi không phải lo sẽ ăn gì. Đôi khi tôi ngại vì cứ để anh ấy nấu cơm, thế là ra ngoài ăn. Vấn đề lại đến rồi, tôi phải suy nghĩ xem ăn gì, nghĩ ra rồi thì bắt bẻ người ta chậm quá, không thì là chê nấu không ngon, nếu là nhà hàng anh ấy chọn thì anh ấy không cho phép người ta nói không ngon. 

Sau đó nữa, tôi tự mua xe, anh ấy hứa chắc chắn sẽ đi học lái xe. Sáu năm trôi qua, đóng tiền đăng ký học lái cũng sắp mười năm rồi nhưng vẫn chưa học, lấy lý do bận, bận uống rượu với bận ngủ. Song, có chiếc xe này, sự thay đổi của anh ấy càng rõ ràng hơn. Anh ấy dần trở nên thờ ơ, không lắng nghe, không quan tâm, không hỏi han. Không hiểu sao ngay cả một câu cũng không muốn nói, ở cùng nhau thì gượng gạo, có con ở đó thì bầu không khí càng thêm kỳ dị. Dần tách bản thân ra khỏi lối sống của chúng tôi, đồ của mình thì tự giặt rồi tự lấy, mặc kệ đồ của chúng tôi.

Ra ngoài dạo phố ăn cơm thì cực kỳ không vui và miễn cưỡng, thậm chí có mấy lần như muốn nhảy xuống xe, về sau không cùng đi ăn nữa. Luôn có rất nhiều lý do cho việc không có thời gian ở bên con, công việc mà tôi tìm không phải thiếu anh ấy thì không tiếp tục được!

Tôi nhớ hồi con được mấy tháng bị ngã từ sofa xuống, tôi không biết phải làm sao nên gọi cho anh ấy, lúc đó anh ấy vẫn đang uống rượu với bạn, không chịu về xem thử, chỉ bảo không có gì đâu, không sao đâu. Chúng tôi đi du lịch cũng không có bóng dáng anh ấy, chỉ duy nhất một lần là anh ấy dành thời gian để đi chơi. Lúc đầu thì vẫn ổn, không hiểu sao giữa chừng bầu không khí thay đổi, vô cùng khó chịu.

Sau này, anh ấy nấu cơm thì bắt đầu có cảm xúc. Anh ấy phàn nàn anh ấy không phải đầu bếp, tại sao cứ phải là anh ấy nấu, nhưng tôi nấu thì anh ấy không ăn, mâu thuẫn đan xen. Nhưng may mà anh ấy vẫn làm, món mà anh ấy không thích nấu thì cũng chỉ làm cho có lệ…

Tôi đã nói chuyện với anh ấy vài lần, cũng chỉ có tác dụng vài lần. Chuyên gia tâm lý nói quan tâm, ân cần, để ý đến giọng điệu, thừa nhận, công nhận, khích lệ, khen ngời gì đó tôi đều thử cả rồi. Anh ấy đều cho rằng đó là làm bộ làm tịch, không chấp nhận bày tỏ thiện chí.

Thỉnh thoảng vui quá mà quên mất thì tôi sẽ lập tức nhắc nhở bản thân phải thay đổi trở lại, sau này đừng nói chuyện nữa, tôi sợ nói với anh ấy sẽ đụng đến dây thần kinh nào đó của anh ấy. Sau đó cũng không tổ chức sinh nhật của mỗi người nữa, điện thoại cũng không gọi nữa. Nếu bạn gọi cho anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ không vui mà nói với bạn ‘hay là cúp đi’, sẽ không chủ động lo liệu bất cứ chuyện gì. Ngay cả tôi làm việc ở đâu anh ấy cũng không biết, như những người xa lạ.

Vì con phải đi học, anh ấy không giải quyết được nên tôi để con ở nhà mẹ đẻ của tôi, chúng tôi thay phiên nhau kèm cặp việc học và chăm lo cuộc sống. Thời gian lâu dần, không có cơ hội nói chuyện cũng chẳng muốn gặp nhau, chỉ có cuối tuần về thì mới gặp, phần lớn thời gian anh ấy cũng phải đi làm. Nhưng cơm nước vẫn sắp xếp thỏa đáng, về nghĩa vụ thì tôi không bới ra được thói xấu gì, ở nhà mẹ tôi anh ấy cũng nấu cơm, ba mẹ tôi rất tốt với anh ấy. Có phải trong lòng anh ấy không muốn biết làm thế nào để cân bằng hay không, nhưng ngoài mặt anh ấy vẫn chung sống hòa thuận. Anh ấy thích chiến tranh lạnh, có đôi khi chạy đến nhà tôi nhiệt tình đảo khách thành chủ mà cô lập tôi, hệt như một đứa trẻ không biết tốt xấu. 

Lúc vừa kết hôn, ở ngay nhà anh ấy, anh ấy cũng ra oai phủ đầu với tôi, không nói chuyện với tôi mà vui vẻ trò chuyện với người nhà anh ấy, cô lập tôi. Bây giờ gia đình anh ấy xảy ra nhiều biến cố không thể nói chi tiết được, dù sao thì tôi cũng cảm thấy mình là con một, tìm được một đại gia đình có thêm anh chị em để giúp đỡ lẫn nhau là rất hạnh phúc, sự thật chứng minh là tôi quá ngây thơ!

Tôi không biết anh ấy muốn làm dù, tôi thấy người ta nói, tất cả những thờ ơ là đang lên kế hoạch cho việc rời đi.

Thật sự là vậy thì cũng chẳng sao, tôi không sợ bất cứ ai rời đi, tôi có khả năng và có tự tin sống tốt hơn. Không yêu nữa thì chia tay trong hòa bình, cần gì phải giày vò nhau. Hỏi anh ấy thì anh ấy lại không nhắc đến chữ nào, chẳng lẽ chỉ vẽ lên một cái thân phận xã hội đã kết hôn đã sinh con, còn một mình nuôi con thì bản thân làm không tốt? Vậy anh ấy thật sự muốn gì? Tất nhiên, đây chắc chắn không phải vấn đề của một người, tôi cũng có trách nhiệm.

Tôi có thể hiểu phần nào cảm nhận của anh ấy, nhưng tiếc là tôi không giúp được! Tôi cũng không vì sự thay đổi của anh ấy mà thỏa hiệp nhiều hơn, ngậm bồ hòn làm ngọt, càng sẽ không vì anh ấy mà cảm thấy bản thân tôi không đủ tốt. Tôi thấy anh ấy vừa đáng thương vừa đáng giận! Có ý đồ với người khác thì bản thân cũng phải hi sinh mới có thể có được mối quan hệ ngang hàng. Bằng không, muốn ngoại hình không có ngoại hình, muốn tài chẳng có tài, muốn tiền cũng không có tiền, chẳng lẽ người ta có ý với người lớn tuổi như anh, có ý với người không tắm như anh* à! Cho dù anh ấy mập mờ với đồng nghiệp nữ, có hành vi không đứng đắn, những chuyện vô lý anh ấy từng làm trong mấy năm qua, từng việc từng việc, mặc dù không thể quên nhưng đều có thể cho qua. Với tôi mà nói, chỉ cần trái tim hướng về gia đình này thì đều không có ảnh hưởng gì lớn. 

* Có ý với người lớn tuổi như bạn, có ý với người không tắm như bạn: là câu mỉa mai người cả ngày chỉ chìm trong mơ mộng, không phân rõ đâu là hiện thực.

Tôi không bao giờ xem điện thoại của anh ấy, ngay cả điện thoại của anh ấy loại nào tôi cũng không biết, nhưng anh ấy lại thường xuyên đổi mật khẩu như đang đề phòng tôi. Anh ấy đi chơi nhậu nhẹt, tôi chưa từng gọi điện làm phiền anh ấy. Đó là vì sự tin tưởng mười năm của chúng tôi còn đó, hay là vì tôi chưa từng thật sự yêu anh ấy? Tôi không biết vì sao lại trở nên thế này.

Còn tiếp, mời bạn đón xem ở phần sau ở blog của mình 

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容