“QUÁ ĐỖI NGỌT NGÀO” – TIỂU THUYẾT NGỌT NGÀO (PHẦN 3)

Vừa để bóng rổ vào chỗ ban đầu, tôi nghe thấy tiếng Kỷ Trầm sau lưng.“Đường Khả?”Ngay lúc đó tiếng đóng cửa vang lên, tôi đứng dậy, bối rối nhìn Kỷ Trầm: “Cậu…đóng cửa làm gì?”Cậu ấy nhìn cửa rồi lại nhìn tôi, im lặng vài giây rồi nói: “Không phải tớ…”Tôi nghiên cứu một hồi, cuối cùng nghiêm túc nói:“Chúng ta bị nhốt trong này rồi.”Cậu ấy chẳng có chút kinh ngạc nào: “Một lúc nữa mọi người không thấy sẽ đi tìm chúng ta thôi.”Đầu tôi ong ong.Bây giờ là tiết cuối cùng, hôm nay lại là thứ 7, không có tiết tự học, vậy ai sẽ phát hiện ra hai đứa đây?Trông chờ vào Nhan Đình? Đứa con gái ngự.c to não nhỏ ấy mà biết bọn tôi bị nhốt trong phòng dụng cụ nào sao?Còn Kỷ Trầm, cậu ấy đang quan sát căn phòng, chỉ có tôi đang chăm chú nhìn cậu ấy thôi.Đợi đã…Tôi nhìn bốn xung quanh, trừ mấy dụng cu vô chi vô giác ra thì còn mỗi hai người là tôi và Kỷ Trầm, đây chẳng phải là cơ hội tốt để hai chúng tôi bồi dưỡng tình cảm sao?Tôi giả vờ ngượng ngùng đi đến bên Kỷ Trầm, cười bẽn lẽn: “Trùng hợp quá Kỷ Trầm nhỉ, chẳng hiểu sao có mỗi hai đứa mình ~”Kỷ Trầm cau mày: “Cậu bình thường một chút đi.”Tôi không cười nữa: “Tớ đi cất dụng cụ, còn cậu đến đây làm gì?”Kỷ Trầm đánh trống lảng: “Tớ…tớ cũng đi cất dụng cụ.”

Chỉ là lúc nãy đi ngang qua tán cây nào đó vừa hay nghe được đoạn hội thoại của Tạ Thanh và nữ sinh kia, cậu cũng chẳng muốn lo chuyện bao đồng, nhưng người đó lại là Đường Khả. Cậu chỉ định đi xem một tí thôi, ai ngờ cũng bị nhốt cùng.

Tôi hét đến khản cả cổ cũng chẳng thấy ai đi qua, trời bắt đầu sập tối, vừa đói vừa rét, tôi khom lưng ngồi xuống ôm lấy mình. Tôi chấp nhận sự thật mình đã bị nhốt trong đây không ra ngoài được. Điều đáng mừng duy nhất ở đây là khi ngẩng mặt lên, tôi thấy Kỷ Trầm đang dựa lưng vào bàn.Bụng không chịu được nữa réo lên mấy tiếng, âm thanh đó vang lên rõ mồn một trong căn phòng im ắng này, cảm nhận được ánh nhìn lãnh đạm của Kỷ Trầm, tôi thấy hơi ngại.“Cậu đói rồi à?” – Cậu ấy hỏi.Tôi mạnh mẽ đứng phắt dậy, định vờ như mình rất ổn. Nhưng ai mà ngờ, vì ngồi quá lâu, chân tôi tê cả rồi, giờ đột ngột đứng dậy, đại não thiếu oxi, cơ thể không không chế được mà bổ nhào sang một bên.Chính khoảnh khắc tôi sắp ôm đấy me đấy, một cánh tay kéo lấy tay tôi, theo quán tính, tôi ngã nhào vào cái ôm ấm áp, mang theo một mùi thơm nhẹ. Tôi ôm chặt lấy người ấy.“Cậu còn muốn ôm bao lâu nữa?”Chỉ đến khi nghe thấy âm thanh lạnh lùng ấy truyền đến tai, tôi mới tỉnh trở lại, mặt đỏ bừng, cuống quýt buông tay.Một bầu không gian ngại ngùng, nghĩ mãi tôi mới phá vỡ thế cục.“Kỷ Trầm, cậu ăn cơm chưa?” Nói xong câu này tôi chỉ muốn tát mặt mình vài cái.Kỷ Trầm im lặng một lúc: “Chưa, còn cậu?”, âm thanh vang lên mang theo ý cười.“Tớ cũng chưa….”Hai đưa lại tiếp tục im lặng, cậu ấy dựa lưng và bàn, tay đút túi quyền còn tôi ngồi xổm ôm lấy cánh tay.Màn đêm buông xuống, trời chuyển lạnh. Nay có tiết thể dục nên tôi chỉ mặc áo ngắn tay, còn áo khoác để trong phòng học, giờ lạnh quá, dựng hết cả da gà lên rồi. Tôi ra sức xoa xoa cánh tay, mong có chút ấm áp nào.Đột nhiên một chiếc áo khoác khoác lên người, mang theo chút hương của Kỷ Trầm.Tôi ngửa đầu, cậu đứng trên cao nhìn xuống, mắt thoáng không tự nhiên: “Nóng quá.”Sau đó cậu ấy tìm một chỗ nằm xuống.“Sáng mai chắc sẽ có người đến thôi, đêm nay chỉ có thể nằm đây rồi.”Tôi nuốt nước mắt vào tim, thật sự rất muốn nói với cậu ấy ngày mai là chủ nhật, thầy cô không đi dạy.Tôi không mang điện thoại, không thể gọi điện cầu cứu, cũng chẳng thể xem đồng hồ mấy giờ. Cũng không biết mẹ tôi phát hiện tối nay tôi không về sẽ như thế nào nữa.Trời trở về đêm, cơn ngủ dần dần đến, cho đến khi tôi không gượng được nữa, tôi đến bên cạnh Kỷ Trầm, suy nghĩ hồi lâu. Rốt cuộc có nên ngủ không? Ngủ ở đâu? Chẳng lẽ ngủ cùng Kỷ Trầm?Nhìn tứ phía, cũng chẳng còn chỗ nào để nằm nữa, chỉ có mỗi chỗ này thôi. Tôi hít sau, rón rén nằm xuống, thế mà vẫn đánh thức Kỷ Trầm.“Cậu làm gì vậy?“ Cậu ấy nheo mắt nhìn tôi.“Tớ ngủ…” Tôi nhỏ nhẹ trả lời.Kỷ Trầm im lặng một hồi, chuẩn bị ngồi dậy: “Được.”Tôi nhanh tay hơn nhanh mắt túm lấy cánh tay cậu ấy: “Không còn chỗ nào nữa rồi, chỉ có chỗ này thôi, tớ thề không động vào cậu đâu, cậu cứ nằm đi.”Ánh mắt nhìn tôi khó hiểu, ôi tôi lại nói nhầm rồi.Tôi im bặt, vội buông tay, mở mắt to nhìn cậu ấy, một lúc sau Kỷ Trầm nhẹ nhàng nằm xuống.Tôi nằm co quắp không dám động cậu ấy, cứ như thế nằm được một lúc mà không sao ngủ được.Kỷ Trầm bắt đầu thở đều đặn, ngủ ngon thật đấy.Tôi ghé người lại lặng lẽ nhìn cậu ấy, vài sợi tóc rủ trước trán, lông mi dày cong vút, mũi vừa cao vừa thẳng, môi mỏng gợi cảm. Ngũ quan tinh xảo, góc cạnh rõ ràng.Đẹp trai quá, đúng là người con trai mình thích.Trong lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ, Kỷ Trầm đột nhiên quay lưng lại đối diện với tôi. Tôi đơ cả người, để cả thở cũng phải nhẹ nhàng cẩn thận.Lông mi của cậu ấy chạm vào lông mi của tôi rồi!!! Trời ơi gần quá!Tim đập “bụp bụp bụp bụp”, tôi nuốt nước bọt. Cậu ấy ngủ sâu rồi, giờ tôi có hôn trộm thì chắc cậu ấy cũng không biết đâu nhỉ?Không được, không được, Đường Khả sao mày lại có thể lợi dụng cơ hội vậy chứ! Chúng ta là quân tử! Quân tử….Cmn quân tử cái gì cơ chứ.Sau cùng tôi hít sâu một hơi, từ từ tiến đến gần môi cậu ấy, nhẹ nhàng chạm vào, như dự đoán, mềm thật đấy.Sau đó tôi vội vã lùi người, may quá, cậu ấy không tỉnh.Cơn ngủ ập tới, tôi nhắm mắt dần dần chìm vào giấc ngủ.—–(Còn tiếp)

Nguồn: https://www.zhihu.com/question/446148942/answer/1852717872Trần Thị Kiều Trang (@csqz93)

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容