DƯỚI BẦU TRỜI NHUỘM SẮC HOA HỒNG (CHƯƠNG 10)

CHƯƠNG 10

Căng thẳng ở cổ tôi giảm bớt, cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Trông như một cành cây gầy guộc với cái đầu cạo trọc và chiếc quần jean sờn rách. Anh ta nhai kẹo cao su như bò nhai cỏ, dùng ánh mắt bình thản nhìn tôi.

“Nhà bạn tốt thật đấy”, anh ta nói, “rất rộng”.

Bây giờ chưa đến sáu giờ, nếu không tôi đã chuẩn bị tốt rồi.

“Này, bạn có sao không?” Anh ta dơ tay về phía tôi, và tôi tránh nó như thể tránh một viên đạn. Tôi thấy thật tồi tệ khi bị bất cứ ai chạm vào, ngoại trừ mẹ tôi và tiến sĩ Rivers.

“Anh làm gì ở nhà tôi?” Tôi nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn bàn tay đang dơ lên của anh ta, ép anh ta thu nó lại.

“Tôi là nhân viên công ty giúp việc đây”, anh ta chậm rãi nói, “có gói hàng của Nora Dean”.

“Vâng tôi hiểu, điều tôi muốn biết là tại sao anh lại ở trong nhà tôi?”

“Trình tự tiếp theo khi gõ cửa mà không nhận được phản hồi, tôi chỉ tuân theo các quy tắc.” Anh ta cười toe toét.

“Quy tắc nào cho phép anh được đột nhập vào nhà người khác?”

“Tôi không đột nhập, tôi có chìa khóa.” Anh lấy ra một cái bìa kẹp hồ sơ từ dưới cánh tay của mình.

“Cái gì?” Anh ta đang nói dối.

“Chìa khóa. Bạn biết không? Những vật kim loại nhỏ đó có thể mở được ổ khóa ấy.” Anh ta lấy một cây bút từ sau tai ra và đưa cho tôi.

“Tại sao anh lại có chìa khóa?”

“Khi chọn dịch vụ này, bạn bắt buộc phải giao một chiếc chìa khóa. Trình tự tiếp theo khi gõ cửa mà không nhận được phản hồi tôi vừa nói đó. Nếu tôi gõ cửa mà không có ai ra mở thì tôi được phép đi vào, xác định xem khách hàng có bị ngã, bất tỉnh hoặc thậm chí là tử vong hay không. Tất cả đều được viết trong các điều khoản và điều kiện.” Mẹ chưa bao giờ đề cập đến điều này với tôi trước đây. Tôi nghĩ đó là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, có vẻ như tôi sẽ chốt cửa chết từ bây giờ.

Anh chàng của công ty giúp việc này càng ngày càng mất kiên nhẫn. Anh ta lắc cây bút với tôi lần thứ tư. Tôi không thể chạm vào nó. Nó đã bị nhai và dính đầy dấu vân tay. Dù sao, tôi không thể ký bây giờ. Tôi liếc nhìn đồng hồ phía trên bếp, mới hơn năm giờ bốn mươi lăm. Khi mọi người thay đổi kế hoạch, thời gian và địa điểm, nó biến bộ não của tôi thành một mớ bòng bong. Anh ta đã đến sớm. Tôi vẫn chưa sẵn sàng. Chưa sẵn sàng.

“Đáng lẽ ra tôi đã sẵn sàng để gặp anh vào lúc sáu giờ.”

“Lần sau tôi sẽ chú ý” Anh ta thu lại cây bút, lấy nó gãi đầu trước khi đặt nó lại trên giấy.

“Tôi nghĩ là tôi có cây bút khác” – tôi đáp, ôm lấy thân mình lao vào bếp để tìm kiếm, nhất định phải có.

“Trông bạn không giống như đang bị ốm nặng.” Anh ta nhận xét, còn tôi vội vàng viết tên mình bằng mực đen trên giấy.

Trên thực tế, khách hàng của công ty giúp việc hầu hết đều là những người trên 60, và đang phải chiến đấu với những căn bệnh nặng. Nhưng vẻ ngoài của tôi thì không ốm yếu như những người bệnh khác, tiến sĩ Rivers gọi đó là một “căn bệnh vô hình”.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容