DƯỚI BẦU TRỜI NHUỘM SẮC HOA HỒNG (CHƯƠNG 11)

CHƯƠNG 11

“Bạn nóng nảy thật đấy” – anh ta nói với tôi. Tôi dựa vào tường rồi di chuyển chậm nhất có thể, như thể tôi là chú cừu non còn anh ta là con sư tử. Tôi im lặng vì không biết trả lời ra sao. Anh ta dường như cũng không bận tâm cho lắm.

“Bức tranh đẹp đấy.” Anh ta gật đầu nhìn về phía bức tranh theo trường phái Tân nghệ thuật treo trên tường phía bên kia phòng bếp.

“Cảm ơn”, tôi cố gắng không tỏ ra thù địch.

“Bạn đã vẽ nó à?” – anh ta hỏi.

“Không.” Bức tranh này là phiên bản gốc, do một họa sĩ vẽ tặng bà tôi vào mùa Giáng sinh trước khi bà qua đời. Tôi biết mình có thể kể nhiều hơn về bức tranh này, nhưng não bộ lại đang bận rộn nghĩ xem anh ta vẫn đang làm gì ở đây. Hay anh ta đang chờ tiền boa?

“Được rồi, dù sao cũng rất vui khi được gặp bạn.” Anh ta đảo mắt nhìn tôi, “tôi sẽ tự đi ra ngoài”. Anh ta rũ mắt, sau sau đó rời đi.

Chờ đã.

Mắt tôi đảo khắp phòng như một quả bóng bàn.

Chờ đã.

Trên bàn, trong bếp, mặt đất, tất cả đều trống trơn.

Thức ăn và đồ đạc được giao đến của tôi đâu?

Tôi hoảng sợ lao ra khỏi cửa, nhưng tất cả điều này đều là vô ích. Tôi thấy anh ta đỗ xe bên vệ đường. Những túi hàng tạp hóa xếp hàng dài bên hông nhà.

“Chờ một chút!”

Tôi hét lên, nhưng giọng nói đã bị âm thanh dàn nhạc rock trong xe anh ta át mất. Và rồi anh ta và cái xe biến mất nơi cuối đường.

Trong tình huống “để lạc” đồ ăn thức uống trong vòng mấy ngày tới như thế này, nếu bạn nghĩ bản năng sinh tồn của tôi sẽ chiến thắng chứng bệnh sợ không gian rộng thì chắc bạn đã nhầm rồi đấy.

Tôi nghiến răng nghiến lợi bấm số của công ty giúp việc. Bây giờ là 6 giờ lẻ 5 phút, mà họ tan làm lúc 6 giờ ngày chủ nhật. Tôi biết sẽ không có ai nghe máy nhưng vẫn cứ cố chấp gọi, bởi tâm trí tôi đang bị một nỗi sợ bao trùm.

Điện thoại đổ chuông hai lần, sau đó truyền đến một giọng nói nhắc nhở rằng hãy gọi lại vào 7 giờ sáng ngày mai. Tôi ném điện thoại lên bàn khiến cái bình hoa rung lên nhè nhẹ, nhưng rồi vẫn phải nhấc nó lên lần nữa.

Sau lần điều trị đầu tiên sáu tháng trước, bác sĩ Rivers đã cho tôi số điện thoại của cô ấy để phòng trường hợp khẩn cấp. Nhưng tôi chưa bao giờ gọi điện, chủ yếu là vì tôi khó phân biệt được đâu mới là tình huống khẩn cấp.

Ngón cái của tôi di đến phím 2 – nút quay số nhanh của tiến sĩ Rivers.

Không bao lâu nữa trong nhà sẽ hết thực phẩm, mà mẹ tôi phải đến thứ ba mới về. Một hàng túi đồ ăn xếp ở ngoài đó chẳng khác nào mời gọi đám chó mèo hoang. Đây đúng là trường hợp khẩn cấp rồi. Đúng, chính là trường hợp khẩn cấp.

Thế là tôi nhấn gọi, nhưng những gì nhận được lại là một tin nhắn thoại.

Chết tiệt! Tôi lại đập điện thoại và tự hỏi sao nó không vỡ luôn đi nhỉ.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một túi thịt đang “đổ mồ hôi”, một túi trứng bị hun nóng đến mức sắp nở. Ngay cả khi đêm xuống, cái nóng của California cũng không hề tầm thường.

Mùi vị thơm tho của thức ăn quanh quẩn trong không khí, vẫy gọi những con thú hoang đang đói.

Tôi phải lấy đống thức ăn trở lại.

Tôi bước đến tủ đựng đồ vải. Tôi cần quần áo, hoặc thứ gì đó dài hơn, thứ gì đó có thể che đi đôi chân của tôi, thứ gì đó có thể che giấu tôi và khiến tôi cảm thấy ít bị lộ nhất có thể. Tôi nắm lấy chiếc áo len đầu tiên tôi tìm thấy và kéo nó qua đầu, nó trượt xuống đầu gối của tôi đến mức hoàn hảo, khiến tôi rùng mình vì “ấm áp”.

Tôi nhặt cây chổi trong tủ, quay người đi về phía cửa.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容