DƯỚI BẦU TRỜI NHUỘM SẮC HOA HỒNG (CHƯƠNG 12)

CHƯƠNG 12

Giống như khi câu cá, tôi quỳ trên sàn và vươn cây chổi của mình về phía mấy cái túi.

Tôi nằm rạp trên sàn, che đi cả cơ thể, chỉ để lộ cánh tay ra ngoài không khí. Rất khó để móc được đầu chổi vào túi, dù có móc được tôi cũng chẳng thể nhấc nó lên vì quá nặng.

Sau cú hụt lần thứ một nghìn, tôi buông cây chổi rơi xuống đất, nhìn vào đống đồ ăn khiến tôi tuyệt vọng, miệng phát ra những tiếng thút thít đầy đáng thương.

“Bạn có cần giúp gì không?” Một đôi chân đi giày thể thao tiến lại gần chỉ với ba bước chân.

Ba bước.

Con số này khiến tôi rất khó xử. Chân sau của anh ấy nghiêng về phía sau, tôi mong anh ấy đưa nó về phía trước, đi thêm một bước nữa cho thành số chẵn.

Mắt tôi giật giật.

“Tôi có thể giúp gì không?” Tôi không thể nhìn lên để xem ai đang nói chuyện với mình, bởi vì sự lo lắng khiến cằm tôi như bị đóng đinh vào ngực, nhưng khi tôi đưa mắt sang trái, tôi có thể nhìn thấy đối phương trong mặt kính cửa sổ, là anh hàng xóm mới. anh ấy có má lúm đồng tiền, mái tóc đen bù xù rủ xuống mắt trái một cách đầy lãng tử.

Chân sau của anh ấy thu về trước, bốn bước, sự chú ý của tôi cuối cùng cũng được phóng thích, như một con ngựa hoang vừa được thả.

“Không, không, cảm ơn.” Đây có thể là điều ngu ngốc nhất tôi từng nói.

“Ý tôi là…”

Tôi hít một hơi thật sâu: “Ý tôi là…” Tôi đang định nói gì ấy nhỉ? Tôi đỏ mặt như say nắng, mãi không nói nên lời.

Hít sâu một hơi, tôi đứng dậy rồi dựa vào tường. Tay tôi nắm lấy cái áo len kéo xuống thật thấp, cố gắng che hết phần chân của mình.

Tôi cảm nhận được ánh mắt của anh ấy đang nhìn mình. Chắc chắn anh ấy đang hiếu kỳ với cách ăn mặc của tôi, hoặc tự hỏi tại sao tôi phải ngồi ở bậc cửa để “câu” đồ ăn.

“Làm ơn chuyển cho em mấy cái túi đó được không?” – tôi lí nhí nói.

“Tất nhiên” – anh ấy nói. Tôi ngước mắt lên và nhìn thấy anh ấy mặc một chiếc quần jean rách gối, thắt lưng treo một cái móc khóa hình Spider man. Tôi khẽ cười, Spider man là siêu anh hùng tôi thích nhất.

“Em có cần anh chuyển chúng vào không?”

“Không cần đâu.” Tôi giật lấy chiếc túi từ tay anh ấy rồi ôm chặt trước ngực. Một cơn gió nhẹ thổi qua, tôi thấy mình như được thả lỏng.

“Cảm ơn, thực sự cảm ơn rất nhiều.” – tôi nói bằng một giọng biết ơn tha thiết.

“Không có gì.” Anh ấy có lẽ có nhiều câu hỏi trong lòng, nhưng lại chọn không nói ra.

Sau đó chúng tôi cứ thế trầm mặc, một phút đồng hồ dài tựa trăm năm, miệng tôi sắp mọc cỏ đến nơi rồi, Tôi giả vờ bới móc trong đống đồ, cố gắng để không bị sự xấu hổ nhấn chìm.

“Dù sao đi nữa”, anh ấy hắng giọng, “gia đình anh mới chuyển đến nhà bên cạnh, mẹ anh khăng khăng bắt anh phải sang chào hỏi và hứa sẽ không làm ồn đến hàng xóm xung quanh”. Tôi thích giọng cười của anh ấy.

“Phụ huynh mà, em hiểu”, tôi cố nặn một nụ cười, nhưng nó lại bật ra như là khịt mũi. Tôi chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy, mái tóc vừa gội xong vẫn còn đang ướt, khuôn mặt nhợt nhạt, trên mình choàng một chiếc áo len đồ sộ. Tôi mong anh ấy mau mau đi, vì tim tôi cứ liên tục loạn nhịp.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容