Ba và Con gái ❤️

Ba và Con gái! 

Chào các bạn! Có ai ở đây từng trải qua cảm giác mất người thân, cụ thể là bố hoặc mẹ chưa ạ? 

Tớ xin phép lấy biệt danh là Sad để tâm sự cùng các bạn nhé ạ! Tớ năm nay 24 tuổi và vẫn độc thân. Tớ sinh ra tại 1 vùng quê nhỏ ở Tuyên Quang. Gia đình tớ có 3 chị e và tớ là thứ 2, dưới tớ thì có 1 em trai nữa. Bố tớ là công chức NN và mẹ tớ làm nông. Bố tớ- chính là người hùng của cả gia đình tớ. Bố hiền lành nhưng lại không được may mắn, cách đây 2 năm Bố tớ đã mất vì căn bệnh ung thư phổi khi mới 47 tuổi.

Có lẽ trên đời này không có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau mất người thân! So với chị và em trai thì tớ là đứa ở cạnh Bố nhiều hơn. Và khoảng thời gian bố bệnh tớ và Mẹ là 2 người ở cạnh chăm bố nhiều nhất. Nên kỉ niệm về Bố tớ có nhiều lắm. 

Khi tớ mới tốt nghiệp cấp 3, và có kết quả thi đỗ đại học, cùng thời điểm đó bố tớ cũng có kết luận bị ung thư phổi sau 1 thời gian dài ho ra máu. Tớ đã nói chuyện với bố rất nhiều lần. Rằng tớ không đi học đại học mà tớ sẽ đi làm. Nhưng bố tớ vẫn quyết tâm và nói rằng:” Con đi học đi, bố nuôi được”. Thời gian đó, suy nghĩ nhiều lắm, rồi tớ cũng quyết định vừa đi học vừa đi làm. Quãng thời gian 4 năm học của tớ, cũng là 4 năm Bố tớ cố gắng chống chọi với bệnh tật, và đồng thời lo cho tớ và em trai tớ ăn học.

Năm nhất, lúc tớ nhập học thì bố tớ đang nằm viện theo dõi vì ho ra máu nhiều quá, và nhờ chú đưa tớ nhập học tại trường. Sau khi đỡ rồi thì bố tớ xin xuất viện về nhà để sử dụng thuốc Nam trị bệnh, và năm đầu tiên bố tớ vẫn đủ sức khoẻ để đi làm. 

Rồi cứ thế, năm nhất đại học chóng vánh trôi qua. May mắn là Bố tớ vẫn khoẻ mạnh, chỗ nào người quen giới thiệu có người bốc thuốc Nam trị ung thư giỏi, thì lại lặn lội đi đặt thuốc về điều trị. 😔

Kì nghỉ hè năm nhất, tớ chọn đi xa nhà để kiếm tiền. Tớ theo các anh chị đi làm công nhân. 2 tháng hè, 1 tuần tớ gọi về 4, 5 lần hỏi thăm sức khoẻ gia đình, hỏi thăm tình hình của bố, và cũng để bố bớt lo lắng hơn. Hồi đó chỉ ước rằng bản thân có thể kiếm được thật nhiều tiền để chữa bệnh cho bố, ít thì cũng phải tự kiếm ra tiền để lo cho chính mình. Nhưng đồng tiền đâu có dễ kiếm đâu. Rồi kết thúc 2 tháng hè, tớ trở về nhà sớm hơn nửa tháng, để về thăm nhà lâu hơn và chuẩn bị cho kì học năm 2. 

Năm 2 bắt đầu, may mắn thay là gia đình tớ nằm trong khu vực 135 (Vùng đặc biệt khó khăn) và gia đình thuộc diện chính sách. Nên tớ được miễn giảm 100% học phí và được hưởng trợ cấp tháng nữa. Bố tớ cũng bớt đc 1 phần gánh nặng. Bố tớ từ khi biết mình có bệnh, Bố đã tự giác bỏ rượu bia, thuốc lá hoàn toàn. Bố lên kế hoạch sửa sang lại nhà cửa. Bố lo hết tất cả mọi thứ cho mẹ con chúng tớ. Sang năm nay, sức khoẻ bố yếu dần rồi. Bố phải nằm viện để theo dõi, có hôm bố còn phải ở viện 1 mình, tự lo thủ tục cho bản thân. Vì các con đi làm, đi học xa cả. Mẹ tớ cũng phải tranh thủ về chăm lo việc nhà. Còn tớ, đi học cách nhà hơn 100km. 2 tuần t sẽ về nhà 1 lần, vì cảm giác có người nhà ốm, đi đâu cũng sẽ chẳng thể yên tâm. 2 năm đi học, tớ luôn có suy nghĩ từ bỏ để bớt gánh nặng cho bố, nhưng bố đều khuyên tớ cố gắng, Bố lo được. 

Và rồi tớ cũng duy trì việc học đến năm 3, sức khoẻ bố không còn được tốt nữa. Phải thường xuyên nằm viện theo dõi. Thuốc Nam cũng không có phép màu giúp bố tớ khỏi bệnh. Bố quyết định dùng đến biện pháp cuối cùng là xạ trị. Sau khi xạ trị xong, bố xin trở về nhà và lúc này Bố như trở thành 1 người khác. Bố gầy sộc đi. Tóc bố rụng hết và không ăn uống được, thời gian này Bố tớ chỉ uống nước cháo trắng sống qua ngày mà thôi.

2 năm đầu, sức khoẻ Bố vẫn ổn, tớ còn có thể đi làm thêm, nghỉ hè có thể đi làm. Nhưng đến năm 3 sức khoẻ bố tớ thật sự không ổn. Tớ chẳng thể đi làm gì cả. Mỗi cuối tuần tớ lại bắt xe trở về nhà thay mẹ chăm sóc Bố. Chị gái tớ đi làm và các khoản chi phí đi học của tớ và em có chị đỡ đần 1 phần. Tớ nhớ có lần, tớ đang trong kì thi cuối kỳ, em trai tớ được về nhà nghỉ phép. Sáng sớm em tớ gọi điện, nói rằng Bố bị khó thở, xe cấp cứu vừa đến đón Bố nhập viện gấp. Nước mắt cứ thế tuôn trào, tắt máy em để gọi điện cho Mẹ mà không thấy mẹ nghe máy. Lo lắng và bất lực. Tớ khóc nấc lên và gọi đến khi mẹ nghe máy nói tình hình Bố đã ổn thì mới nhẹ lòng 1 chút. Thương bố! Chỉ ước mình có thể gánh bớt cho bố 1 phần nỗi đau. Bố tớ nằm viện mấy tháng trời, càng ngày càng gầy đi trông thấy. Cả năm Bố tớ chỉ ngủ ngồi, vì nằm sẽ rất đau. Mỗi ngày bố tớ chỉ ngủ đc 3 tiếng, mà là 3 tiếng cộng dồn. Trong thời gian nằm viện này, bố may mắn được 1 người quen trong viện giới thiệu 1 địa chỉ chuyên cắt thuốc Nam. Và gia đình tớ cũng liên hệ đặt thuốc về để Bố uống, như có phép màu, bệnh tình bố tớ có tiến triển, bụng bố không còn đau và bố ăn uống khoẻ hơn, ngủ ngon giấc hơn. Tóc bố cũng mọc lại và bố trở lại với công việc như bình thường. Cả nhà tớ mừng lắm! Bố tớ khoẻ mạnh đc vài tháng nhờ dùng thuốc thường xuyên.Đến khi tớ học xong kì 1 năm cuối, sức khoẻ bố tớ lại trở nặng. Thuốc giờ không còn có tác dụng nữa. Bố xin nghỉ việc để ở nhà dưỡng bệnh, thời gian này tớ cũng cố gắng hoàn thành nốt chương trình học, sau đó tớ chọn nơi thực tập là UBND xã, cách nhà tớ 2km . Thời gian tớ đi thực tập rất ít, các cô chú tại cơ quan cũng tạo điều kiện giúp đỡ tớ để tớ có thời gian chăm sóc bố và đỡ đần mẹ. Mẹ tớ ở nhà vất vả, cùng với suy nghĩ nhiều cũng trở nên gầy gò ốm yếu hơn, tóc vì thế cũng bạc hết nửa đầu. Bố thương tớ lắm vì 4 năm trời, chỉ biết đi học và trở về nhà. Tết đến cũng không dám la cà chơi bời, chỉ ở nhà chăm bố. Sợ lúc bố cần mình lại không thấy đâu.

Lúc bố còn có thể đi lại, bố hay đưa đón tớ đi thực tập, sau thời gian 3 tháng thực tập, học lực tớ đạt loại Khá. Và được lựa chọn viết bài khoá luận để xét tốt nghiệp. Tớ lại ở nhà thêm 2 tháng để viết bài. Rảnh ngồi viết khoá luận, rồi bố đau ốm lại chạy đến xoa bóp. Quãng thời gian năm cuối đại học có lẽ là quãng thời gian tớ không bao giờ quên. Nửa năm trời, Bố mẹ và tớ ngủ chung 1 giường, ngủ cùng ngủ, thức cùng thức. Bố đau thì 2 mẹ con cũng sẽ cảm thấy đau. Bố tớ sống những tháng ngày này rất vất vả, thở bằng bình oxi, cứ 30p lại khó thở và cần ng xoa bóp và mỗi bữa chỉ nuốt được vài miếng cháo mà thôi. Đến khi cơn đau không kiểm soát được nữa, bố nhờ các cô chú tại cơ quan làm tất cả thủ tục giải quyết sau khi nghỉ việc để lo nốt phần còn lại cho mẹ con chúng tớ. Đồng thời bố quyết định dùng đến morphin. Các bạn biết đó, 1 khi đã phải sử dụng đến morphin. Thì coi như thời gian sống chỉ còn đếm trên đầu ngón tay thôi. Nỗi đau của Bố tớ, kéo dài 4 năm trời, đến bây giờ Bố không còn sức chiến đấu với căn bệnh ung thư ác tính này nữa. Thời gian này cũng là thời gian tớ hoàn thành khoá luận. Vào ngày cuối tớ phải chuẩn bị quay về trường nộp khoá luận xét tốt nghiệp, thì cũng là ngày Bố tớ rời xa gia đình tớ mãi mãi! Đau lòng lắm, bố tớ là vậy, luôn là người sống có trách nhiệm. Cả đời sống cho gia đình không màng đến bản thân. Lúc Bố đi, Bố có gọi tên tớ. Nắm đôi tay lạnh toát của Bố mà lòng đau thắt lại. Bố mất 2 năm nay, chưa bao giờ tớ ngưng nhớ Bố cả. Chỉ tiếc là bản thân con chưa kịp báo hiếu cho Bố 1 ngày nào. Bố chưa kịp nhìn thấy Con gái Bố thành công.

Bố ơi, Con nợ Bố 1 cuộc đời. Nếu có kiếp sau hãy cho con tiếp tục được làm con gái của Bố, Bố nhé!

Yêu và thương Bố nhiều

Chúc Bố 1 Đời An Yên! ❤️

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容