DƯỚI BẦU TRỜI NHUỘM SẮC HOA HỒNG (CHƯƠNG 13)

CHƯƠNG 13

“Anh là Luke”, anh ấy lùi lại rồi dơ tay về phía tôi, trên ngón tay giữa có một chiếc nhẫn bạc, tầm mắt tôi bị nó hút tựa như nam châm trái dấu. Nó quá lạ mắt, rất dày, bên trên có một hình tròn đường kính lớn, hình như là hình quả bóng. Điều này khiến tôi bối rối, vì anh ấy trông rất hiền lành, không hề giống một vận động viên của trường đại học.

Sau đó tôi lạc lối trong dòng suy nghĩ. Bộ não ngu ngốc của tôi quên béng mất là anh ấy đang đứng trước mặt, mê man suy nghĩ xem sự lịch thiệp và thể thao có thể cùng tồn tại trong một cơ thể hay không.

“Em ổn chứ?”

Tôi tự vỗ vào mặt mình. “Rất vui được gặp anh, Luke.”

“Anh cũng rất vui được gặp em,…” Anh ấy hơi dừng lại, cứ thế nhìn tôi cho đến khi tôi nhận ra mình đã quên mất những phép tắc giao tiếp cơ bản nhất. Nói chuyện với con trai đúng là khó hơn nhiều so với TV.

“Nora”, tôi cuối cùng cũng nhớ ra mình đã quên mất cái gì, “tên em là Nora”.

“Ồ, Nora, anh muốn đảm bảo với em anh sẽ không chơi trống hoặc làm những thứ tương tự có thể làm phiền em.”

‘Nhưng thật ra anh mong em có thể dung túng cho anh chơi trống, tuy rằng rất ồn ào nhưng chỉ sáng chủ nhật thôi.”

“Em có chơi trống không?”

“Không.” Tôi mỉm cười.

“Vậy hẹn gặp lại sau, hàng xóm.”

Anh ấy quay lưng rời đi, còn tôi quay vào nhà, trở lại vòng an toàn mà tôi mong muốn.

Mấy chiếc túi đồ ăn dường như đã rút hết năng lượng của tôi, vì vậy tôi lê cơ thể rỗng tuếch lên giường rồi ngã xuống nệm, và nó nuốt chửng tôi như một đám mây bông.

Xem hết một vở hài kịch phát lại, thời gian trôi qua thật là nhanh. Tôi không ngủ được, nhưng nếu chỉ có thế thì mọi thứ lại đơn giản quá rồi.

Ngược lại, tâm trí tôi biến thành một nồi cháo đặc, đôi mặt chuyển động mù mịt theo các nhân vật trên màn hình TV, sau đó mọi thứ càng trở nên mơ hồ, cuối cùng biến thành một đốm sáng.

Mặt trăng rơi vào đường chân trời, mặt trời dần dần xuất hiện.

Khi chuông điện thoại reo, tôi đang nhìn ánh sáng chói lọi chiếu vào qua các khe hở trên tấm rèm. Nhìn kỹ, tên mẹ tôi đang nhấp nháy trên màn hình, đã sáu giờ sáng.

“Nora, con yêu?” Giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào của mẹ phát ra từ đầu dây bên kia. Não tôi vận hành mạnh mẽ, nghe thấy tiếng khóc yếu ớt ẩn trong giọng điệu đầy yêu thương của bà.

Xảy ra chuyện rồi! Giọng của bà ấy y hệt như giọng tôi khi biết con thỏ cưng của mình mới chết hồi năm hai tiểu học.

“Mẹ, mẹ sao thế?”

“Con có ngủ được không?”, bà ấy cố tình chuyển chủ đề. Nhất định là có chuyện rồi, tất cả mọi dấu vết như đang dẫn lối tôi đến một thảm kịch.

“Con không, còn mẹ thì sao?”

“Có ngủ một giấc.”

Tôi thầm đếm trong đầu, mười lăm giây im lặng.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?”

“Mẹ hy vọng không làm con sợ” – bà ấy nói. Tim tôi đập dồn dập đầy sợ hãi, vội vàng ngồi thẳng dậy, một tay nắm chặt ga trải giường.

“Này, thôi nào”, giọng mẹ tôi chắc nịch, “hít một hơi thật sâu đi, không con sẽ ngất đi đấy.”

“Kể cho con nghe chuyện gì đã xảy ra đi.”

“Con bình tĩnh đi, mẹ vẫn đang nói chuyện với con đây mà, nó có nghĩa là mọi thứ vẫn đang ổn đúng không?”

“Mẹ.”

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容