SỰ TRẢ THÙ CỦA NGƯỜI VỢ: BÍ MẬT (CHƯƠNG 7)

CHƯƠNG 7

Hôm đó là một ngày cuối tuần, tôi đang đi mua sắm trong siêu thị thì điện thoại đổ chuông, là chị Vương gọi cho tôi.

“Tiểu Triệu! Mau về nhà đi! Đóa Đóa ngã xuống rồi! Ở dưới lầu! Mau về đi! Chị vừa gọi xe cấp cứu, nhưng họ vẫn chưa đến!” Giọng chị Vương hoảng hốt khiến tôi choáng váng.

“Có chuyện gì sao? Đóa Đóa có chuyện gì vậy? Con bé bị ngã sao? Có nghiêm trọng không? Đừng lo lắng, chị từ từ nói đi.” Trán tôi bắt đầu đổ mồ hôi, trái tim bắt đầu đập loạn.

“Không phải là ngã, là bị rơi xuống lầu! Con bé từ cửa sổ phòng chứa đồ rơi xuống! Ngã ngã xuống lầu một!”

Cái gì? Rơi xuống? Chân tôi mềm nhũn, đột ngột ngã xuống đất.

Rơi khỏi tòa nhà, ý chị Vương là con tôi rơi từ cửa sổ xuống tầng 1 sao? Một tòa nhà 12 tầng, nhà tôi ở tầng 8!

“Bao lâu thì xe cấp cứu đến? Đóa Đóa bây giờ thế nào rồi?” Môi tôi run lên, dùng hết sức lực nói ra từng chữ.

“Trên mặt đất nhiều máu quá, em mau về đi!” Chị Vương kêu lên.

Tôi không biết mình đã lái xe đến bệnh viện như thế nào. Trên đường đi, tôi nhận được điện thoại của chị Vương, nói rằng xe cấp cứu chạy tới thì đã không kịp, họ đưa Đóa Đóa đến thẳng nhà xác rồi.

Tôi không thể nhớ bất cứ điều gì đã xảy ra ở nhà xác. Tôi chỉ nhớ rằng tôi không ngừng khóc, khóc đến khi ngất lịm đi.

Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trên giường bệnh, trời gần tối, cửa sổ bị che mất một nửa. Ngô Kiến Văn đang ngủ gật trên sofa.

Tôi lặng lẽ khóc, trong tâm trí chỉ toàn là những mảnh ký ức vụn vặt. Đó là hình ảnh Đóa Đóa đang học chữ, với khuôn mặt nhỏ tròn tròn và đôi mắt mang theo nét cười ngây thơ; là hình ảnh con bé bị che bằng tấm vải trắng. Tôi bị chị Vương và Ngô Kiến Văn kéo đi, không cho tôi lật tấm vải lên.

Tôi đột ngột ngồi dậy, nắm chặt lấy tấm trải giường bằng cả hai tay.

Tiếng động đánh thức Ngô Kiến Văn, anh ta mở mắt nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt anh ta đỏ và sưng lên, rõ ràng cũng vừa mới khóc.

Tôi nhìn anh không nói nên lời. Đóa Đóa mất rồi! Đóa Đóa của tôi đã mất rồi! Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ này. Tôi sống đến ngày hôm nay, lần đầu tiên đau đớn đến nhường này. Hóa ra khi đau đớn tột cùng, con người ta nói không nên lời, cũng khóc không thành tiếng.

“Bốp!”

Đột nhiên, tôi bị anh ta tát một cái thật mạnh, nghiêng đầu ngã xuống giường.

Tôi che mặt không thể tin nổi. Ngô Kiến Văn? Anh ta đánh tôi?

“Rốt cục cô trông con kiểu gì thế? Hai người lớn không trông nổi một đứa trẻ? Triệu Manh, cô còn sống làm gì? Cô có xứng có con không? Cô có xứng làm mẹ không?”, anh ta chỉ vào mũi tôi mà mắng.

Tôi có tức giận không? Không, tôi không hề tức giận. Mọi sức lực còn sót lại đều bị cái tát này rút cạn. Tôi nhắm mắt lại âm thầm rơi lệ. Tôi thấy Ngô Kiến Văn nói không hề sai.

Tôi còn sống làm gì? Đóa Đóa mất rồi, tôi không xứng làm mẹ! Tôi không bảo vệ được con mình! Tôi còn sống làm gì?

Từng ngụm khí tắc nghẹn trong lồng ngực, tôi sắp chết, tôi sắp chết rồi. Tôi không muốn sống nữa!

32 tuổi, tôi sinh Đóa Đóa, bị tắc ối suýt nữa thì mất mạng. Đứa con gái tôi cưng chiều nâng niu như bảo bối, thế mà bỗng chốc đã ra đi rồi.

Tôi không khóc được, nằm cả đêm mở to mắt nhìn bầu trời từ từ sáng ngoài cửa sổ. Tôi không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, chỉ nghĩ đi nghĩ lại một điều: Tại sao Đóa Đóa lại trèo qua cửa sổ phòng chứa đồ?

Có trẻ con ở nhà, ngoại trừ phòng chứa đồ, mọi cửa sổ trong nhà tôi đều có lan can. Tuy nhiên, trong phòng chứa đồ cũng không có gì thu hút bọn trẻ, hơn nữa cửa sổ cao như vậy, tại sao Đóa Đóa – một đứa trẻ vừa tròn sáu tuổi, lại có thể trèo lên được? Tại sao?

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容