[Zhihu] Có truyện ngắn cổ đại nào rất ngọt ngào không?

Tương Tư – Phế Yên Bất Ngật Tửu

Thời gian rét nhất của mùa đông năm mười bốn tuổi, đúng vào ngày mừng thọ của phụ hoàng. Bộ tộc tám phương đều tới triều ta chúc mừng.

Trong lúc mãn tiệc, toàn là vương công quý tộc, trong tiếng lễ nhạc du dương, tiếng đàn sáo trong trẻo, ta nhàm chán đưa mắt nhìn xung quanh, lần đầu tiên gặp Ấu Thanh. Trong một đám khách, nàng là người có tuổi tác xấp xỉ ta nhất, cho nên hôm đó ta đặc biệt thích ngắm nàng. Nàng không biết ăn cua, tỳ nữ bên cạnh giúp nàng bóc vỏ, róc từng chút từng chút thịt thành miếng nhỏ, đặt trong đĩa ngọc ở trước mặt nàng, nàng chấm tương, cắn một miếng. Ta ngồi hơi xa chỗ nàng nhưng ta vẫn thấy rõ nàng vô cùng vui vẻ.

Ngày đó không ngờ mẫu hậu biết được lòng dạ của ta, hỏi ta có phải muốn chơi đùa với công chúa nhỏ kia, còn dẫn ta tới trước mặt Ấu Thanh, bảo ta đưa Ấu Thanh đến Ngự hoa viên chơi. Đó là sự dịu dàng hiếm có của mẫu hậu, lúc ta còn nhỏ, mẫu hậu cũng chỉ bảo ta đọc sách, tập viết, vẽ tranh, tập võ mà thôi.

Ta rất vui vẻ, bởi vì sự dịu dàng khó thấy này.

Trong ngự hoa viên, mai đỏ tựa chu sa mới trồng còn đọng sương hé nở, nhìn từ xa như một áng mây đỏ. Ấu Thanh rất vui sướng, kéo vạt áo quần chạy đông chạy tây, nàng mười hai tuổi, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, muốn hái hoa lại không với tới, ta đành ôm lấy nàng. Nàng ngắt một cành, cài lên tóc. Sau đó ngẩng đầu hỏi ta, có phải là rất đẹp hay không, ta bảo phải.

Bọn ta không về yến hội nữa, ngồi trong phòng ấm, uống trà ăn điểm tâm. Nàng kể rất nhiều trò chơi mà ta không biết tới. Nàng nghi hoặc nhìn ta, nói mấy trò này đều là từ Trung Nguyên các người truyền tới Tây Cảnh, sao người lại không biết cơ chứ.

Ta giải thích với nàng, là bởi vì mẫu hậu quản ta rất nghiêm, cũng không có ai chơi với ta. Cho tới bây giờ ta cũng không biết thì ra đám trẻ con còn có nhiều trò chơi như thế.

Lúc ta nói xong nàng liền trầm mặc, chỉ nhìn ta chằm chằm, sau đó nói vậy người thật là đáng thương!

Ta nghe thấy tiếng bấc đèn ngập trong dầu thắp nổ tung, lách tách lách tách.

Trong khoảng mười ba năm về trước, ta chưa hề biết thì ra ta cũng có thể bị nói là đáng thương, nhưng ta thật sự không có bộ dạng mà một đứa trẻ nên có, mẫu hậu vẫn bảo ta hiểu chuyện, nhưng chưa bao giờ để ta có dáng vẻ mà một đứa trẻ nên có như Ấu Thanh, ngây thơ, thích chơi đùa, vui vẻ. Đúng rồi, ta nghĩ, e rằng ta đúng là hơi đáng thương thật.

Ấu Thanh kiên nhẫn giảng giải cho ta rất nhiều trò hay ho, nàng miêu tả sinh động như thật, lòng ta hâm mộ không nguôi.

Ta nói với nàng, trẻ con trong cung này đều trải qua những ngày tháng hệt như ta, từ lúc vừa chào đời phải nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ. Sống thế nào không phải do bản thân quyết định. Tựa như chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, cơm ngon áo đẹp, đẹp đẽ vô cùng, song không có tự do, không có chính mình.

Ấu Thanh nói, tuy hoàng đế đang cười nhưng trong lòng nàng vẫn hơi sợ vị hoàng đế Trung Nguyên này. Nàng nói hy vọng ta không biến thành như vậy. Ta hỏi nàng vì sao, nàng nói không biết, sau đó cả hai cùng nở nụ cười.

Ta hâm mộ, yêu mến Ấu Thanh tươi đẹp tùy ý, vui vẻ trong sáng như vậy.

Ngày thứ hai, mẫu hậu bảo ta đi dạo kinh thành cùng công chúa nhỏ của Tây Cảnh. Hôm nay rốt cục không bị quá nhiều người đi theo, có thể tự mình đi trên đường, cũng không cần bận tâm thời gian, còn được đi cùng Ấu Thanh.

Ấu Thanh rất tham ăn, thấy cái gì cũng đều phải mua một ít, nếm một tẹo, mới đi dạo kinh thành được phân nửa, ta gần như đã bị nàng đút no.

Ở trong mắt nàng, cái gì cũng đều thú vị, cái gì cũng đều tò mò. Nhất định ta bị nàng lây bệnh rồi, xem xiếc ảo thuật những ba canh giờ.

Hôm đó, chơi thật vui sướng, làm Thẩm Hoài Cẩn vui vẻ tùy ý một lần.

Lúc Ấu Thanh trở về Tây Cảnh, ta mua một cây lược gỗ tinh xảo tặng cho nàng, nàng đáp lễ lại ta một con dao găm đặc biệt mà mình mang tới từ Tây Cảnh.

Trong mấy năm sau đó, thỉnh thoảng ta sẽ nhận được thư Ấu Thanh từ Tây Cảnh gửi tới. Nàng nói nàng đã cao hơn rồi, nàng nói nàng học được cách cưỡi ngựa, còn đứng đầu trong cuộc tranh tài cơ đấy, còn nói con thỏ nàng nuôi bị bệnh chết rồi, nàng rất buồn. Nàng nói nàng đọc một bài thơ, tác giả là người Trung Nguyên, tên Vương Duy. Bài thơ đó là Tương Tư, nàng chép lại lên tờ giấy, hỏi ta đã từng đọc bài thơ này hay chưa. Mọi việc chính là như thế.

Trong thời gian năm năm, chỉ có mình ta biết, ta âm thầm mong đợi mỗi lá thư trèo non lội suối mà đến thế nào, trang giấy chép Tương Tư của Vương Duy ta đọc hết lần này đến lần khác.

Trường tương tư hề trường tương ức, đoản tương tư hề vô cùng cực.
(Một câu trong Thu Phong từ của Lý Bạch, tạm dịch: nhớ nhung dằng dặc, ký ức dằng dặc, nỗi nhớ có ngắn cũng vô cùng vô tận.)

Ta mười chín tuổi, được phong làm Đoan vương. Mẫu hậu bắt đầu suy nghĩ cân nhắc đến hôn sự của ta. Sau đó người nói với ta, người và phụ hoàng đã thương lượng rồi, cảm thấy công chúa Khương Ấu Thanh của Tây Cảnh thân phận tôn quý, có thể làm Vương phi của ta.

Thực ra ta rất vui nếu như Ấu Thanh có thể trở thành Vương phi của ta.

Càng vui lòng hơn khi nghĩ đến đủ thứ vui vẻ nàng miêu tả trong thư, những thữ mà kinh thành không có. Nhưng nàng ấy tự do biết bao, vui vẻ thích cười biết bao, không giống với người trong cung này, sao có thể bị giam cầm ở nơi đây.

Ta cũng không thể ích kỷ như vậy, nàng không thuộc về đây, cũng không nên đi tới đây.

Lần đầu tiên ta kiên quyết phản đối sự sắp xếp của mẫu hậu, ta nói với mẫu hậu, phần lớn con gái Tây Cảnh đều ngang ngược, ta không thích, cũng không muốn cưới.

Mỗi câu của mẫu hậu đều chỉ rõ nguyên nhân vì sao ta nên cưới nàng, ta nghe hồi lâu, rốt cuộc vỡ lẽ, thì ra ngay lần đầu tiên ta thấy Ấu Thanh trên yến tiệc, mẫu thân đã giỏi đoán ý người, có điều là sớm tính toán theo ý mình, người nhìn trúng không phải là Vương phi tương lai của ta như thế nào, mà là thế lực bên ngoại của Vương phi.

Lần đầu tiên ta ầm ĩ một trận lớn với mẫu hậu, cuối cùng mẫu hậu cũng không còn cách nào khác, chỉ đành bảo ta bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ rồi bàn bạc sau.

Ta ngồi trọn một đêm, bình sinh lần đầu tiên có nỗi đau buồn như vậy xông lên đầu.

Chỉ nửa tháng sau, ta đã nhận được thư của Ấu Thanh gửi tới, vẫn gọi thẳng tên ta như trước, nội dung trong thư cũng đơn giản.

Nàng nói, Thẩm Hoài Cẩn, bản công chúa cũng chuẩn bị đồ cưới thỏa đáng, tóc cũng đã để dài rồi, vậy mà chàng lại nói không muốn lấy ta. Ta cho chàng hay, chàng không muốn lấy cũng phải lấy.

Con gái Tây Cảnh quả nhiên ngang ngược không biết lý lẽ….

Ta khóc không ra nước mắt.

Lần đầu tiên trong đời ta ngỗ nghịch phản kháng là vì nàng, còn nàng lại vứt bỏ tự do cả đời của mình, là vì ta. Nàng dũng cảm như thế, ta nên bảo vệ quý trọng cả đời, mới có thể đền đáp được một hai phần.

Mấy ngày lấy vợ, mẫu hậu luôn trêu chọc ta, trước đây nói gì mà cũng không muốn cưới, bây giờ lại tự thân đi làm, thật là quái đản.

Ta cho rằng Ấu Thanh nhất định sẽ canh cánh trong lòng chuyện lúc trước ta không muốn lấy nàng, không ngờ nàng cũng không bắt ta giải thích.

Nàng hiểu hết tất thảy.

Con gái Tây Cảnh thật vô lý, chưa được mấy ngày, nô tỳ vốn phục vụ trong phòng ta đều bị điều đi. Nàng còn dương dương đắc ý, vô cùng vui vẻ.

Có một ngày, nàng theo ta đọc sách tập viết, nàng nói về Tây Cảnh với ta, ta biết nàng nhớ nhà, trong lòng dự tính chờ đến ngày xuân, tiết trời ấm lên, tấu rõ với phụ hoàng đưa nàng trở về Tây Cảnh một chuyến.

Nhưng không nhịn được muốn trêu chọc nàng, nên vờ nghiêm túc nói, cũng dễ lắm, bây giờ ta sẽ cho nàng một lá thư bỏ vợ, rồi chuẩn bị cho nàng một chiếc xe ngựa, nàng có thể trở về Tây Cảnh rồi.

Nàng lập tức nổi giận, nhặt quyển sách lên đập ta, hung hăng đánh ta một trận. Rất nhiều ngày sau đó, ta không tài nào dỗ được nàng, nàng không thèm để ý đến ta. Nhưng vừa may là trời trở rét đậm, ta sinh bệnh, cuối cùng nàng cũng bằng lòng để ý đến ta rồi.

……..

Kết hoa

Người chưa từng nghe Tương Tư của Vương Duy ư?

Tương Tư – Vương Duy

Hồng đậu sinh Nam quốc,

Xuân lai phát kỷ chi.

Nguyện quân đa thái hiệt

Thử vật tối tương tư.

(Nước Nam sinh đậu đỏ

Xuân về nở cành xinh

Chàng ơi hái nhiều nhé

Nhớ nhau tha thiết tình.)

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容