[Zhihu] Yêu thầm lý trí nhất là thế nào?

Chu Tiểu Thất (92, 293likes)

Yêu thầm lý trí nhất chính là nỗ lực để yêu thầm trở thành thật.

Hồi cấp ba tôi thích thầm một chàng trai. Đúng thật là móc tim móc phổi ra mà thích, thích đến mức không có giới hạn luôn. Viết cho anh í hơn mười bản thơ, từ, tiểu thuyết. Mỗi ngày đều ở bên cửa sổ nhìn anh. Khi đó tôi cảm thấy cậu trai này đứng ở đó phát ra ánh sáng. Cả đời tôi có thể nhìn anh ấy như vậy là đã đủ rồi.

Nhưng tôi cũng không biết vì sao mình lại kiềm nén được như thế luôn. Trong lòng tôi thì sóng to gió lớn, song trên mặt thì chẳng có chút rung động nào.

Tôi thật sự lý trí đấy, bởi vì trong tình cảnh thích anh í như vậy mà tôi còn nghiêm túc phân tích:

1. Anh ở trong lớp có thí nghiệm kho học tự nhiên, tôi ở lớp thường. Tôi không bằng anh.

2. Thành tích của anh tốt hơn tôi, tôi không bằng anh.

3. Nhan sắc của anh cao, tôi không bằng anh.

4. Tôi thích anh trước, so ra thì nhu cầu tôi đối với hắn > nhu cầu anh đối với tôi, vẫn là tôi không bằng anh.

Suy nghĩ tổng hợp lại, tôi quyết định thay đổi:

1. Lớp thí nghiệm có chơ chế chuyển động, chỉ cần thi được trước hạng 50 thì người trong lớp thường có thể vào lớp thí nghiệm. Vì vậy tôi nỗ lực một học kỳ, thi được hạng 19~

2. Thành tích của anh tốt. Để xứng với sự ưu tú của anh nên tôi cũng báo danh thi đấu toán học. Cuối cùng vào được trận chung kết, còn cùng anh đến Dương Châu tham gia bồi dưỡng.

3. Để cho mình trở nên đặc sắc, giảm thiểu nhu cầu tôi đối với anh.

Sau này, tốt nghiệp cấp ba lên đại học, tôi thuận lợi thi đậu Top 10, cảm giác giá trị của mình cao hơn một tẹo.

Nhưng có thể thổ lộ rồi sao? Không được.

Tôi và anh một đứa ở Vũ Hán, một đứa ở Nam Kinh.

Thổ lộ rồi thì phải làm thế nào đây?

Thổ lộ rồi, có thể ở bên nhau không? Ở bên nhau, có thể không chia tay không? Có thể cả đời không?

Không thể. Không thể. Không thể.

Khi đó tôi biết, vẫn chưa phải là lúc.

Vì vậy tôi đưa ra một quyết định lý trí nhất.

Tiếp tục yêu thầm, giữ liên lạc, quan tâm anh, đối tốt với anh.

Vì vậy, mấy năm từ năm nhất đến năm ba đại học, ngày lễ ngày tết đều gọi điện thoại.

Chỉ cần là sinh nhật của anh thì tất sẽ chúc phúc.

Chưa bao giờ bỏ lỡ.

Chưa bao giờ.

Năm ba đại học là một bước ngoặt, anh tới Vũ Hán tìm tôi. Khi đó chúng tôi đã hơn hai năm không gặp. Trong nháy mắt nhìn thấy anh, tim tôi lỡ nửa nhịp.

Không thay đổi. Nhiều năm như vậy, anh vẫn có dáng vẻ mà tôi thích, vẫn có dáng vẻ tôi sùng bái. Chẳng thay đổi chút nào cả.

Bạn học tôi đều nói, lúc nhìn anh, tôi cười rất ngọt ngào.

Ngày đó chúng tôi ăn hết ngõ Hộ Bộ, đi dạo khắp cầu Trường Giang. Chạng vạng hôm ấy, đèn sông sáng lên, mưa phùn mịt mù, hai đứa đứng ở bờ sông che ô.

Nghe tiếng sông, nghe tiếng mưa rơi,

Hai chúng ta lặng lẽ đứng đó.

Lúc ấy tôi rất muốn nói cho anh biết: Anh biết không? Em muốn thay một cô bé thổ lộ với anh. Cô bé ấy không phải ai khác, mà là em lúc mười sáu tuổi.

Anh sẽ cảm động chứ? Có.

Nhưng anh sẽ chấp nhận tôi sao? Phương diện lý trí nói cho tôi biết, không chắc đâu.

Tôi lại đè nén ý nghĩ bày tỏ trong đầu xuống một lần nữa. Mặc dù đã thích anh hơn năm năm.

Ăn quà xong thì về, anh nói cho tôi biết, anh sắp thi nghiên cứu sinh Phục Đán. Anh đã tính toán tương đối rõ ràng, có hứng thú với ngành tài chính, cũng có năng lực, đã sớm tìm đúng phương hướng, chuẩn bị thi ngành tài chính của Phục Đán. Anh phân tích tương lai của chuyên ngành này với tôi một cách cực kỳ nghiêm túc, dựa vào ưu thế của Thượng Hải, điểm mạnh và điểm yếu trong phương thức tư duy của chính anh, cuối cùng nói cho tôi biết, anh đã suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra quyết định này.

Năm ba đại học ấy, tôi vẫn luôn mơ hồ về tương lai. Nhưng gần như là trong khoảnh khắc đó, tôi lập tức quyết định đến Phục Đán học nghiên cứu sinh. Bởi vì nếu như không vào đó thì tôi không nghĩ ra được đời này còn có lúc nào gặp lại nữa.

Lúc đó tôi đã nghĩ kỹ. Tôi không cần lấy anh, cũng không cần trở thành bạn gái của anh. Tôi chỉ muốn cả đời trông thấy anh, trông thấy dáng vẻ của anh là được. Ngược lại, tôi cũng muốn đến trường danh tiếng học nghiên cứu sinh. Nếu anh đưa ra lựa chọn giúp tôi thì vừa lúc, tôi sẽ kiên định đi tiếp.

Cuối cùng, tựa như tất cả các câu chuyện máu chó, tôi thi đậu, anh cũng thi đậu. Quá trình thi nghiên cứu cũng là một chuyện lắt léo. Nhưng không nói nhiều ở đây.

Tôi vẫn luôn nói cho người khác biết, từ trước đến giờ tôi chưa từng xoắn xuýt chuyện chọn trường. Người khác đều cảm thấy tôi rất kiên định. Thật ra nguyên nhân là vì anh ở đó mà thôi.

Thật máu chó.

Nhận được thông báo trúng tuyển, tôi mới phát giác đã đến thời cơ bày tỏ rồi.

Tôi vẫn luôn nhớ ngày bày tỏ đó, tôi rất kích động nói: Có một câu mà em muốn nói với anh, suy nghĩ rất lâu rồi, anh không biết đã bao lâu đâu. Nhiều năm như vậy, em vẫn luôn thích anh.

Tôi cảm thấy trạng thái ngày mình tỏ tình khá giống như đã uống say. Tôi như thể móc tim móc phổi mà nói một mạch cho anh nghe những gì đã chôn giấu ở trong lòng bảy năm. Tôi nói rất nhiều.

Sau khi nghe xong anh nói cho tôi biết, anh cũng thế, vẫn luôn thích em.

Lý trí lớn nhất trong yêu thầm chính là cất dấu yêu ở trong lòng, đợi ngày bén rễ nảy mầm, đợi ngày tu thành chính quả.

Đối với lời chúc phúc của rất nhiều người, tôi xin bảy tỏ lời cảm ơn.

Cũng không ít những người trẻ tuổi hỏi tôi vì sao có thể kiên trì lâu như vậy? Xin trả lời tất cả ở đây: Không cần kiên trì. Hãy biến việc theo đuổi người ấy trở thành một phó bản trên con đường tiến bộ của bản thân. Tất nhiên thu hoạch được phần thường của phó bản cao nhất là tốt, nhưng không đạt được cũng không sao, bản thân bạn đã không phải là đứa ngốc lúc ban đầu nữa rồi.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容