[Zhihu] Có việc nào là thích hợp để người yêu nhau làm không?

Mèo nhỏ xinh đẹp (38038likes)

Lúc yêu xa đến năm thứ hai, tôi cảm thấy tình cảm của chúng tôi sắp đến điểm dừng rồi.

Khi đó tôi vừa mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, bận rộn đến mức xoay tròn. Anh ấy học thạc sĩ chuyên nghiệp, nghiên cứu sinh năm hai thì đi thực tập một năm, ở công ty cũng đã đủ để “một mình đảm đương một phía”, thậm chí có công nhân viên kỳ cựu phải xin anh ấy chỉ cho vấn đề về số hiệu. Lúc bắt đầu chúng tôi đã hẹn “mỗi ngày đều phải gọi video một lần”, dần dần giảm thiểu đến một tuần hai lần, về sau, nửa tháng mới có thời gian gọi video một lần.

Mà lần nói chuyện qua điện thoại trong hai tuần gần nhất cũng rất ngượng ngùng. Anh không thích nghe tôi nói gần đây đã đạt được hợp tác với ai đó, không thích bầu không khí sôi nổi của ngành truyền thông mới; mà tôi cũng ghét anh nói máy phục vụ lại hỏng rồi, đang tăng ca sửa chữa, chán ghét cuộc sống của anh ngày qua ngày chỉ có debug.

Sau này có một lần, sau khi kết nối điện thoại, chúng tôi nói hai phút rồi lại trầm mặc hai phút.

Tôi mở miệng trước: “Thực sự không biết nói gì, sau này chúng ta không cần nói chuyện nữa. Anh xem, giờ chúng ta đã không phải là người cùng một thế giới, không còn tiếng nói chung gì nữa rồi.”

Anh trầm mặc khoảnh khắc, sau đó nói: “Hôm nay mệt quá, lần sau chúng ta hẵng nói tiếp.”

Cúp điện thoại, tôi gửi weixin cho anh ấy: Chúng ta chia tay đi.

Không có mâu thuẫn, không có ngoại tình, không có cha mẹ can thiệp, không có những chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi. Chỉ cảm thấy không thể đi cùng nhau nữa. Lúc đại học, trường hai đứa rất gần, mỗi ngày chúng tôi cùng nhau ăn ba bữa. Anh từng giúp tôi và bạn cùng phòng của tôi viết bài tập tổng hợp nguyên lý, tôi cũng từng ăn cơm với bạn bè của anh. Khi đó dường như chúng tôi có nhiều chuyện đến mức nói không hết, từ sáng sớm đến tối tôi ríu rít nói không ngừng, anh luôn mỉm cười lắng nghe, chờ tôi nói mệt rồi thì lại gần xoa đầu tôi.

Từ không có gì mà không nói được đến không có gì để nói.

Tôi đã từng cho rằng, quen nhau cả chục năm (bọn tôi học cùng cấp hai, cấp ba) thì yêu xa hai năm thấm vào đâu. Cuối cùng vẫn buồn bã phát hiện khoảng cách thực sự có thể đánh bại tình yêu. Không phải trái tim đã thay đổi mà là hai người ở hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau, dần dẫn trở thành người khá nhau.

Sau đó có một hôm, tôi đang ở phòng bếp rửa rau thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa. Cho là nhân viên chuyển phát nhanh, mở cửa ra lại phát hiện anh thở hồng hộc đứng ở ngoài cửa.

“Quảng Châu nóng chết đi được, có thể cho anh tờ giấy lau mồ hôi không?” Hắn thở không ra hơi.

“Tiểu khu này của em xa ga tàu điện ngầm quá. Anh từ ga Quảng Châu đi mất gần một km mới đến. Mmp, mỗi lần cái máy bay bỏ đi cất cánh ở Vô Tích đều trễ giờ cả.” Nói xong anh giả vờ ngất, nhào vào lòng tôi.

Tôi bị anh đẩy về phía sau lảo đảo hai bước.

“Cuối tuần anh làm thủ tục nghỉ việc, đặc biệt tới nấu cơm cho em. Em cần phải nuôi anh đấy.” Anh ôm lấy tôi, lẩm bẩm nói ở bên tai.

“Anh đến tìm em làm gì? Chúng ta còn chẳng nói chuyện được với nhau. Anh đi đi, đi bận việc của anh đi.” Tôi khóc nức nở.

“Em là cả thế giới của anh đấy, đồ ngốc.”

Ừm, sau đó chúng tôi lại bắt đầu, tôi phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, anh phụ trách việc xuống bếp nấu cơm.

Lúc anh còn trải qua mấy cuộc phỏng vấn qua gọi video, Microsoft, tìm cho anh chỗ có tín hiệu WiFi tốt nhất trong phòng, nghe khẩu âm tiếng Anh kém chất lượng của anh ấy mà suýt chút nữa phì cười.

Cuối cùng không ngờ lại được trúng tuyển…

Anh ra ngoài mua thức ăn trở về, vừa đặt túi lên bếp là ôm tôi đầu tiên.

Chúng tôi đi mua sắm, đến chỗ ít người, anh cứ nhất định phải ôm tôi một cái.

Cùng đi xem múa ba-lê, cùng nhau nghe nhạc hội. Sau khi kết thúc phải ôm một cái.

Mỗi tối, anh đều kể cho tôi một câu chuyện trước khi ngủ siêu ngây thơ. Ví dụ như, tôi hỏi anh hai chúng ta quen biết thế nào. Anh nói trước đây có một con mèo tinh, trên có rất nhiều con mèo con. Có một con mèo con đáng yêu nhất tu thành hình người, vua của mèo tinh mới nói với cô rằng, “Cô đến Trái Đất đi, có người sẽ cho cô ăn cá khô ngon nhất và ổ mèo thoải mái nhất”, sau đó em bèn rơi xuống nhà anh, thành mèo con của anh (tất cả ID của tôi đều là mèo nhỏ xinh đẹp).

Sau đó ôm tôi ngủ.

Đôi khi tôi cũng sẽ gối cánh tay của anh ngủ.

Cơ thể tôi không tốt, hay bị bệnh, hay đến bệnh viện. Mỗi lần trước khi tiêm anh đều ôm tôi một cái như là đang dỗ trẻ con vậy: “Không đau không đau, anh ở đây rồi.”

Chúng tôi lại dần dần bắt đầu không có chuyện gì không nói.

Anh biết hết tất cả những người mà tôi nhắc đến trong lúc nói chuyển (bởi vì tôi đều dẫn anh đi gặp), có thể bắt được tất cả trò cười miễn cưỡng của tôi; tôi cũng không còn phản cảm với việc anh luôn nói đến chuyện debug nữa bởi vì anh cũng sẽ nói về chuyện số liệu và Internet mới nhất cho tôi.

Về sau, đến thời gian nhậm chức, tôi theo anh chuyển đến thành phố anh nhậm chức. Tuy khách hàng và bạn bè của tôi đều ở Hoa Nam này, đến thành phố mới thì trừ anh ra tôi chỉ có hai bàn tay trắng.

Tôi bắt đầu cuộc sống chạy đi chạy lại giữa hai nơi. Một nửa thời gian ở nhà cùng anh, một nửa thời gian ở các nơi trong cả nước.

Mỗi lần trước khi tôi đi công tác, anh nhất định phải tiễn tôi đến sân bay rồi ôm tôi một cái, nhìn tôi vào kiểm tra mới chịu đi.

Lúc tôi ở nhà, vì phải đi làm nên anh dậy sớm, mỗi ngày đều ôm kẻ đang trong giấc mộng như tôi rồi mới đi làm.

Sáu giờ tối mỗi ngày anh về đến nhà, chúng ta cùng nhau ăn cơm, sau đó cùng nhau làm tổ trên ghế sa lon xem phim, đến tám giờ thì cùng đến phòng tập.

Sau đó buổi tối phải ôm nhau ngủ.

Tháng trước, chúng ta đã kết hôn rồi.

Năm ngoái, hắn từ chối offer tuyển Microsoft của BAT, HR gọi điện thoại tới hỏi anh lý do (nếu là vấn đề về tiền lương thì chúng ta có thể bàn lại). Anh nói tôi muốn dành thêm ít thời gian cho gia đình (ngoài giờ hành chính không tăng ca), tuy là lương bổng của công ty Internet trong nước càng nhiều hơn.

Tôi đang suy nghĩ, nếu như trước đây chúng ta mỗi người lựa chọn công việc chứ không phải đối phương thì chắc đều đã mỗi người đi một ngả lâu rồi.

Anh vì tôi mà chọn từ chức, tôi vì anh mà đổi thành thị mình sống.

Có việc nào là thích hợp để các đôi yêu nhau làm không?

Lúc gặp mặt đừng lúc nào cũng chơi điện thoại di động, ôm anh ấy một cái đi.

Mọi người luôn vì các loại nguyên nhân mà xa nhau. Khi bạn cảm thấy sắp không tiếp tục kiên trì được tình cảm này thì hãy vươn hai cánh tay ôm lấy anh ấy đi.

Khi bạn cảm thấy anh ấy ở trong lòng bạn, bạn sẽ một lần nữa nhớ lại mùi vị ái tình thuở ban đầu.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容