CHUYỆN THÊ THẢM NHẤT TRONG CUỘC ĐỜI BẠN LÀ GÌ ? ( Phần 1 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/59607612/answer/1526517594?

——————————

CHUYỆN THÊ THẢM NHẤT TRONG CUỘC ĐỜI BẠN LÀ GÌ ?

01

16.5.2009 chú Đường Đức là một người xấu

Hôm nay là thứ bảy, vào buổi chiều, tôi đeo cặp sách trên vai đến nhà Đường Điềm Điềm, chúng tôi hẹn nhau với nhau sẽ làm bài tập ở nhà cậu ấy, cậu ấy nói chú Đường Đức đã mua cho cậu một hộp Haagen-dazs vị dâu, chúng mình làm bài tập xong có thể cùng nhau ăn.

Chúng tôi hẹn nhau vào 2h chiều, lúc tôi rời khỏi nhà trời nắng lắm, mẹ bảo tôi đừng đi nữa, tôi nói không được, đã hẹn với Đường Điềm Điềm rồi, không thể không giữ chữ tín được.

Mẹ lấy cho tôi chiếc ô che nắng màu xanh trời, là ô của mẹ, tôi rất thích hình ảnh bông hoa cúc nhỏ trên đó.

Nhà Đường Điềm Điềm ở tòa thứ 2, nhà tôi ở tòa thứ 4, chỉ cần đi vài trăm mét là đến rồi, ngoài trời thật sự rất nóng bức, dường như muốn nướng chín người luôn vậy, nhưng mà tôi che ô chạy rất nhanh, nên cũng không bị phơi nắng bao nhiêu.

Rất nhanh tôi đã đến được nhà Đường Điềm Điềm, lúc trước tôi có đến qua một lần.

Người mở cửa là chú Đường Đức, chú Đường Đức nhìn thấy tôi thì rất ngạc nhiên, bảo tôi nhanh vào nhà để mát mẻ hơn.

Tôi bước vào nhà, hỏi chú Đường Đức Đường Điềm Điềm đâu rồi ạ, chú Đường Đức nói, Đường Điềm Điềm lúc trưa ăn bậy bị đau bụng, dì Đường đưa cậu ấy đến bệnh viện rồi.

“hả” tôi có chút thất vọng, suy cho cùng thì tôi cũng đã đội nắng gắt để chạy qua đây đấy, Đường Điềm Điềm không có ở nhà, tại sao không báo cho tôi một tiếng chứ.

Chú Đường Đức nhìn ra được tôi không vui, liền nói: “Điềm Điềm đau bụng rất dữ dội, không kịp báo cho cháu, cháu đừng giận, được không ?”

Tôi gật đầu lia lịa, nói không sao đâu, Đường Điềm Điềm là do bị bệnh rồi, chứ không phải cố ý hủy hẹn.

Nghe thấy vậy chú Đường Đức xoa xoa đầu tôi, nói tôi là một đứa trẻ ngoan, trong lúc tôi định nói tạm biệt với chú, chú Đường Đức mở tủ lạnh lấy ra một hộp kem để trước mặt tôi.

“hộp kem này coi như Điềm Điềm nhận lỗi với cháu được không?” chú Đường Đức lại xoa đầu tôi lần nữa, tôi cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng lại lo lắng nếu hất tay chú ra thì không lễ phép lắm, vì vậy tôi đành nhẫn nhịn.

Hộp kem được mở ra, phía trên để một chiếc muỗng xinh xắn.

“Điềm Điềm bị đau bụng rồi, tạm thời không thể ăn đồ lạnh, cô bé ngoan, con ăn đi” chú Đường Đức nói với tôi.

Tôi lắc đầu lia lịa, Đường Điềm Điềm không có ở nhà, sao tôi có thể ăn kem của cậu ấy chứ ?

“đừng ngại, ăn đi” chú Đường Đức cầm hộp kem lên, múc một viên kem lớn đưa đến bên miệng tôi.

Tôi lắc đầu, mím chặt môi, chỉ có trẻ con mới cần người lớn đút ăn thôi, tôi đã không còn là trẻ con nữa rồi, nhưng chú Đường Đức vẫn cứ nhiệt tình mời tôi ăn kem, không còn cách nào, tôi chỉ có thể nói để mình tự ăn.

Kem lành lạnh, ngọt dịu, rất ngon, chú Đường Đức ngồi nhìn tôi ăn, tôi bị nhìn đến nỗi ngại ngùng, nhưng cũng không biết nói gì, chỉ có thể nhanh chóng ăn xong kem.

Tôi muốn về nhà, chú Đường Đức nắm lấy cánh tay tôi, chú ấy nói nếu không thì cháu đợi thêm chút nữa, Điềm Điềm chắc là cũng sắp về rồi.

Tôi lắc đầu, nói rằng tôi phải về rồi, nhưng chú Đường Đức cứ nắm lấy cánh tay tôi, liên tục bảo tôi đợi thêm xíu nữa, xíu nữa…

Tôi sợ hãi vô cùng, nhưng sức chú Đường Đức khỏe như vậy, tôi thoát không được.

Chú Đường Đức là một người xấu.

02

17.5.2009 chú Đường Đức là một người xấu (tôi không muốn gọi ông ta là chú nữa)

Hôm nay là cuối tuần, tôi nằm trên giường ngủ, cũng không có gì thú vị để viết cả.

Hôm qua sau khi tôi khóc chạy về nhà, ba mẹ dẫn tôi đến nhà Đường Điềm Điềm, vẫn là Đường Đức ra mở cửa, tôi trốn sau lưng ba, mẹ tôi dùng những lời lẽ cay độc nhất mắng ông ta, Đường Đức không cãi lại, chỉ im lặng lắng nghe.

Sau đó dì Đường bước ra, cãi với mẹ tôi một trận, tôi vẫn trốn sau lưng ba tôi, không biết Đường Điềm Điềm có ra ngoài không, bây giờ tôi không biết làm sao để đối mặt với Đường Điềm Điềm nữa.

Mẹ tôi và dì Đường cãi nhau rất gay gắt, có người báo cảnh sát rồi, cảnh sát dẫn chúng tôi về cục, mẹ tôi vừa khóc vừa chửi mắng Đường Đức và dì Đường, tôi ở bên cạnh cũng khóc, chú cảnh sát nói, ấu dâm rất khó kết tội, vì không có chứng cứ.

Tôi từ phía sau ba nhìn Đường Đức, ông ta im lặng ngồi trên ghế, không có biểu hiện gì nhiều, dì Đường nói, dì ta tin rằng Đường Đức không làm chuyện như vậy, mẹ tôi nghe nói vậy, vừa khóc vừa than thở: “con gái tôi mới 11 tuổi, nó có thể vu oan cho các người sao ? cô có còn là người không ! có còn cần danh dự nữa không !”

Đường Đức và dì Đường đều im lặng, một lát sau, chú cảnh sát thả chúng tôi về 

Tôi nhìn chú cảnh sát, có chút không dám tin, Đường Đức đã làm việc xấu như vậy, chú ấy sao không bắt ông ta chứ ? tại sao chú ấy không phạt ông ta chứ ? chú cảnh sát tại sao lại không phạt người xấu chứ ?

Còn tiếp …

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容