BẠN ĐÃ TỪNG NGHE QUA CÂU CHUYỆN “SUY NGHĨ KỸ CÀNG THÌ CỰC KỲ KHỦNG KHIẾP” CHƯA? ( Phần 2/16)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Bên ngoài cổng sân của tôi có một con đường, bên cạnh con đường là một cánh rừng, tôi đoán người đàn ông đã chạy vào rừng rồi.

Tôi không tiếp tục đuổi về phía trước, Tôi biết rằng nếu người đàn ông chạy vào rừng, thì cho dù có đuổi theo cũng không thể đuổi theo được, bởi vì đó là một khu rừng hoang vu, hơn nữa diện tích rất lớn, khi đến tối trong rừng một mảnh tối om, cái gì cũng không nhìn thấy.

Khi mới chuyển đến đây, tôi nghe mọi người xung quanh kể rằng có một bãi tha ma trong rừng, thỉnh thoảng lại xảy ra vài chuyện ma quỷ. Ban ngày thỉnh thoảng sẽ thấy những người lạ ra khỏi rừng, tôi cũng không biết những người đó ra vào khu rừng hoang vu đó làm gì.

Tôi đứng ở cổng sân, cảm thấy người đàn ông vừa rồi rất khả nghi, lẽ nào là kẻ trộm sao? Nhưng một tên trộm thì cho dù là ăn cắp cái gì, hắn cũng sẽ không bị gọi biệt danh của người khác chứ. Tôi đứng đó cầm điếu thuốc và bật lửa nhìn một hồi lâu, đó là một bao thuốc lá “Hoàng hạc tháp”, giá khoảng 60 tệ một gói, bật lửa là “Zippo”, giá thị trường khoảng hơn 100 tệ một cái.

Tôi thầm nghĩ những người hút thuốc lá và sử dụng loại bật lửa này phải là những người có gu trong cuộc sống, đặc biệt là loại bật lửa này, trừ một số người giàu có, thành đạt thì hầu hết không dùng nhiều.

Tôi cầm bật lửa nhìn một lúc lâu, vừa định quay vào nhà thì giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên sau lưng tôi: “Thưa anh, xin đợt một lát …” 

Khi tôi quay lại, phát hiện một thanh niên cao lớn đang đứng sau lưng anh ta, dáng vẻ rất kì lạ.

Nam thanh niên tự giới thiệu và nói: “Tôi là nhân viên giao đồ ăn ở gần tiểu khu, khoảng 11 giờ đêm qua, vợ anh gọi món vịt quay, khi giao vịt quay cho vợ anh tôi vô tình đánh rơi một cái chìa khóa, không biết vợ anh có nhìn thấy không, phiền anh giúp tôi hỏi được không? Hôm nay ban ngày tôi đến nhà anh hai lần, cổng nhà anh vẫn đóng, lúc nãy khi giao đồ ăn đi ngang qua đây, tôi thấy bên trong có đèn, tôi nghĩ chắc có người bên trong, bây giờ đặc biệt đến đây hỏi một chút, bởi vì chiếc chìa khóa đó đối với tôi rất quan trọng. Phiền anh có thể hỏi vợ anh một chút được không?”

Người thanh niên đưa cho tôi một mảnh giấy và nói: “Đây là số điện thoại của tôi. Nếu anh nhìn thấy chìa khóa của tôi, xin vui lòng liên hệ với tôi. Tôi sẽ rất cảm ơn”.

Tôi gật đầu nhận lấy tờ giấy, vừa định quay người vào phòng, tôi chợt nhớ ra một chuyện, tôi quay lại nói với người đàn ông: “Chờ đã…”

Người đàn ông quay lại và hỏi: “Anh còn có chuyện gì nữa không?” Tôi hỏi: “Anh có nhầm lẫn không? Vợ tôi không bao giờ ăn vịt quay. Tại sao lại gọi vịt quay?” 

Bởi vì tôi biết trên người vợ có một loại bệnh lạ, sau khi ăn vịt quay thì trên người sẽ nổi mụn đỏ. Tôi nhớ rằng khi chúng tôi yêu nhau cách đây 3 năm, một lần chúng tôi đi picnic và vợ tôi đã ăn một ít vịt quay, sau đó toàn thân trên dưới nổi đầy mụn đỏ, đến bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ nói là dị ứng thực phẩm, thể chất của vợ tôi không ăn được món vịt quay, sau này tôi nhớ mãi bài học đó, sau đó cũng không ăn vịt quay nữa.

Anh thanh niên đó nhìn thấy tôi không tin thế là chỉ vào số nhà của biệt thự và hỏi: “Nếu tôi không nhìn nhầm, thì có lẽ là số 214 Villa Bích Hồ đúng không?”

Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là nhà của tôi. Tôi sống ở đây.” Thanh niên cao lớn đó tiếp tục hỏi: “Bên trong có một cô gái họ Chu, Tối hôm qua chính là cô ấy gọi vịt quay. Cô ấy là vợ của anh sao?”

Tôi gật gật đầu: “Đúng vậy, vợ tôi họ Chu.” Người thanh niên nói: “Vậy thì không sai rồi, vợ anh dáng người cao cao, tướng mạo giống như một minh tinh Hồng Kông…” Người thanh niên nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói: “”Vợ của anh trông rất giống ngôi sao Hong Kong Trần Tuệ Lâm, lúc đó chính là cô ấy gọi vịt quay.”

Người thanh niên dừng lại một chút rồi nói: “Khi tôi giao đồ ăn đến đây không phải anh cũng có ở nhà sao? Tôi còn nghe thấy âm thanh anh nói chuyện trong phòng mà.” Người thanh niên chỉ vào bên trong biệt thự và nói. 

Tôi cảm thấy hắn nói chuyện có chút kỳ quái, liền hỏi: “Anh nghe thấy âm thanh tôi nói chuyện sao, anh nghe tôi nói cái gì?”

Người thanh niên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tối qua khoảng 11 giờ, tôi giao đồ ăn đến trước cổng sân nhà anh, sau khi bấm chuông cửa thì một cô gái trẻ cao cao đi ra, tôi hỏi cô ấy có phải là cô Chu không, cô ấy nói phải, tôi đưa đồ ăn cho cô ấy. Sau khi cô ấy trả tiền cho tôi, tôi định rời đi thì mơ hồ nghe thấy trong phòng có một người đàn ông hình như đang nói chuyện: “Tiểu Mật Đào, bên ngoài là ai vậy?” Lúc đó tôi không nhìn thấy mặt của người đàn ông đó, người đó không phải anh sao?”

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容