[ Zhi Hu ] Liệu sau này những người cha mẹ trọng nam khinh nữ có hối hận hay không?

[ Zhi Hu ] Liệu sau này những người cha mẹ trọng nam khinh nữ có hối hận hay không?

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/308447090/answer/1933426483?

——————————-

[112.343  like]

Liệu sau này những người cha mẹ trọng nam khinh nữ có hối hận hay không?

Tôi là em trai trong một gia đình trọng nam khinh nữ, ba mẹ tôi chắc chắn là đang hối hận đó. 

Khi còn nhỏ, mỗi lần tôi khóc, chị tôi đều sẽ bị đánh. Ba mẹ còn dạy tôi đánh lại chị gái để giải tỏa cơn tức giận. 

Hồi cấp 1, cấp 2, khi đi mua quần áo mới, tôi hỏi một câu tại sao lại không mua cho chị gái. Ba mẹ tôi nghĩ rằng đó là do chị gái đã dạy tôi, nên đã tát chị ấy một cái.

Khi học tiểu học, tiền ăn cơm của tôi là 10 tệ một ngày, còn chị gái tôi học cấp 2 rồi mà chỉ có 1.5 tệ. 

Khi học cấp 2 tôi không sống ở trường nhưng tiền tiêu vặt lại là 100 tệ một tuần. Còn chị tôi học cấp 3 và sống ở trường nhưng chỉ có 30 tệ một tuần. 

Họ không muốn cho chị gái tôi học đại học, he he, nhưng chị tôi được cử đi du học, nếu không cho học thì họ lại sợ sẽ bị mọi người chỉ trích. 

Khi học cấp 3, tôi sống ở trường thì họ cho 300 tệ một tuần, còn chị gái tôi đi học đại học ở Bắc Kinh nhưng chỉ được 500 tệ một tháng. 

Họ không muốn cho chị tôi học nghiên cứu sinh, nhưng chị tôi lại được cử đi du học thêm một lần nữa.

Chị gái tôi đi thực tập, họ yêu cầu chị tôi phải cho tôi tiền hàng tháng. 

Họ muốn chị tôi trở về quê làm việc, nhưng chị tôi lại vào làm ở một doanh nghiệp trung ương, đã vậy lại còn lấy được hộ khẩu nữa. 

Họ muốn dựa vào sự xuất sắc của chị tôi để đòi tiền sính lễ lớn khi chị ấy kết hôn, nhưng khi chị tôi đi nhận giấy chứng nhận kết hôn cũng không thông báo cho ba mẹ tôi biết.

—————— 

Chắc hẳn ba mẹ tôi đã rất hối hận rồi, không phải hối hận vì đã trọng nam khinh nữ, mà là hối hận vì đứa con trai như tôi sao lại “ngoan” như vậy, đã không thừa hưởng được tư duy trọng nam khinh nữ của họ.

Khi còn nhỏ, tôi phát hiện mỗi khi tôi khóc, chị tôi đều sẽ bị đánh, cho nên tôi đã không khóc nữa, cho dù có té đau hay xảy ra xung đột cũng sẽ không nói gì. 

Kể từ khi tôi phát hiện ra rằng chị gái học cấp 2 chỉ cách nhau một bức tường của tôi mỗi ngày đều ăn cơm trắng với canh rau, tôi mỗi ngày đều tiết kiệm bốn năm tệ và bí mật đưa cho chị ấy vào ban đêm. 

Cấp 2, vào buổi trưa mỗi thứ hai hàng tuần tôi đều chạy đến trường cấp 3 của chị tôi và đưa cho chị ấy năm mươi tệ. 

Cấp 3, mỗi tuần tôi đều tiết kiệm một trăm đến hai trăm tệ, đưa tiền mặt cho giáo viên và nhờ giáo viên chuyển khoản cho chị gái. 

Đại học, tôi cố gắng đi theo con đường của chị tôi, học cùng một trường đại học với chị ấy. Ai bảo tôi thích dính lấy chị ấy như vậy chứ.

Lúc đó chị gái tôi đang thực tập, mỗi tháng chị ấy đều cho tôi tiền, nhưng tôi đều giữ lại tất cả số tiền đó và trả lại cho chị ấy.

Tôi vẫn nhớ rằng chị gái tôi không có quần áo mới mặc, đã vậy còn bị đánh nữa, cho nên tôi đã đi làm thêm để mua cho chị tôi một bộ quần áo hàng hiệu. 

Khi chị tôi ra trường còn tôi đang là nghiên cứu sinh, tôi xúi giục chị tôi tìm một đơn vị có thể giải quyết được hộ khẩu, vì thế chị tôi đã vào làm trong một doanh nghiệp trung ương. 

Ba mẹ muốn chị gái tôi trang trải mọi chi phí cho tôi. Tôi đã đe dọa rằng sẽ không học tiếp nữa, vì thế họ đành từ bỏ.

Chị gái tôi tìm được một người bạn trai ở Bắc Kinh, và tôi đã tẩy não chị tôi: không muốn mọi chuyện rối tung lên thì đừng nói cho ba mẹ biết, cho dù ba mẹ có thúc giục cỡ nào, có mắng chửi khó nghe cỡ nào thì cũng đừng nói. 

Tôi tiếp tục tẩy não anh rể: nếu anh thật lòng muốn lấy chị tôi, muốn hôn lễ diễn ra suôn sẻ thì cứ coi như không có ba mẹ vợ là được rồi. 

Ba mẹ của anh rể tôi muốn gọi điện thoại cho ba mẹ tôi, sau đó muốn qua nhà để bàn về chuyện cưới xin, tôi đến đó giải thích với họ cả đêm, cuối cùng cũng thuyết phục được họ. 

Sau đó tôi lại tẩy não chị tôi và anh rể tôi: cứ lặng lẽ nhận giấy chứng nhận kết hôn và sống cuộc sống của mình cho thật tốt, đừng tự chuốc lấy phiền phức nữa. 

Tôi tốt nghiệp ra trường và cũng đầu quân vào một doanh nghiệp trung ương. Cùng lúc đó, chị gái và anh rể cũng kết hôn nên ba mẹ tôi buộc phải lên đây. Tôi đã nói trước với ba mẹ tôi: nếu như hai người dám gây rối trong đám cưới của chị tôi, thì đừng trách tôi nói với mọi người rằng là hai người đang phát điên.

Cũng may, đám cưới vẫn diễn ra suôn sẻ, ai cũng rất vui mừng, ba mẹ tôi đến nay vẫn còn dè bỉu rằng “nuôi con gái lớn lên cũng chẳng được gì cả”. 

Năm thứ hai, tôi cũng kết hôn, vợ tôi là con gái duy nhất và cũng là người bản địa, là bạn học cùng lớp nghiên cứu sinh của tôi. Tôi không bao giờ dám để vợ và ba mẹ tôi tiếp xúc nhiều với nhau. Tôi sợ sẽ gây ra những phiền phức không đáng có, vì dù sao thì ba mẹ tôi ngay cả con gái ruột của họ, họ cũng không yêu thương, huống chi là con gái của người khác. 

Bây giờ ngày nào ba mẹ tôi cũng nhắc đến chuyện muốn lên đây nấu cơm và chăm con cho tôi. Nhưng mà thôi đi, hãy tha cho con gái của tôi đi, tôi sợ con gái của tôi sẽ bị hai người dạy hư. Hai ngươi còn chưa đến sáu mươi tuổi, cơ thể cũng không có vấn đề gì, cứ ở lại dưới quê đi và đừng đến Bắc Kinh mang lại rắc rối cho gia đình tôi và chị gái tôi nữa. 

Bây giờ tôi 28 tuổi, chị tôi 31 tuổi, ở chỗ ba mẹ tôi, họ có thiếu tiền, chúng tôi cho tiền, họ thiếu thốn thứ gì, chúng tôi sẽ cho họ thứ đó, chỉ cần họ đừng đến làm xáo trộn cuộc sống của tôi và chị tôi nữa là được rồi.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容