BẠN ĐÃ TỪNG NGHE QUA CÂU CHUYỆN “SUY NGHĨ KỸ CÀNG THÌ CỰC KỲ KHỦNG KHIẾP” CHƯA? ( Phần 1/16)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Hai giờ khuya hôm đó, tôi đang ngủ mê man bỗng thấy vợ đứng dậy mặc quần áo nhẹ nhàng, tôi tưởng vợ đi vệ sinh, không ngờ, vợ tôi đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài rất lâu, tôi định hỏi xem vợ đang làm gì, đột nhiên phát cô nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ rồi đi xuống nhà và bước ra ngoài…Nửa đêm canh ba như thế này, vợ dậy đi ra khỏi nhà là muốn đi đâu chứ? Tôi len lén đi theo phía sau cô ấy, và sau đó tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng mà tôi sẽ không bao giờ quên…

Hơn mười giờ tối, tôi lái chiếc “Audi” đi công tác từ bên ngoài về, vừa đến cổng biệt thự thì thấy cả tòa nhà tối om không một ánh đèn, lẽ nào vợ tôi đã ngủ rồi sao?

Tôi biết rằng vợ tôi là một “cú đêm”, bình thường buổi tối lên mạng xem các chương trình truyền hình chưa đến mười hai giờ thì căn bản chưa lên giường đi ngủ, tại sao đêm nay cô ấy lại ngủ sớm như vậy?

Tôi đỗ xe rồi bước nhanh lên lầu hai đến cửa phòng ngủ, thấy cửa đóng chặt, tôi nhẹ nhàng gõ cửa và gọi: “Bà xã, anh về rồi.” Tôi cất tiếng gọi liên tiếp nhiều lần, không ai trả lời.

Tôi mở cửa, bật đèn lên thì phát hiện căn phòng trống trơn và vợ tôi không có trên giường. Tôi bước vào phòng tắm rồi lại đến phòng sách vẫn không thấy bóng dáng, muộn như thế này rồi, vợ tôi còn đi đâu chứ?

Tôi lấy điện thoại di động ra và gọi cho vợ tôi, nhưng điện thoại của cô ấy không liên lạc được. Âm thanh từ bên trong truyền đến “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”, gọi video với vợ tôi, cũng vẫn không trả lời. Tôi có chút tức giận, muộn như vậy rồi vợ vẫn còn chưa về nhà, cô ấy đi đâu vậy chứ?

Trong lòng tôi cảm thấy rất khó hiểu, lúc này bụng kêu gào, mới sực nhớ ra mình vừa tối đã luôn lái xe vội vàng về nhà, còn chưa kịp ăn cơm tối. Thế là tôi vào bếp nấu một tô mì, ăn xong thì vào nhà tắm tắm rửa.

Sau đó, tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và xem TV, tôi xem hai bộ phim truyền hình và một chương trình tạp kỹ, thấm thoát đồng hồ trên tường đã gần hai giờ sáng, vợ tôi vẫn chưa về, tôi thầm nghĩ vợ mình đi đâu làm gì mà muộn thế này chứ? Lẽ nào tối nay vợ ngủ bên ngoài không về nhà sao?

Vợ tôi làm việc trong một ngân hàng ở thành phố này, mỗi ngày từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, công việc nhàn nhã lại thoải mái. Tôi biết rằng vợ tôi có một tính cách trầm lặng, trên người có khí chất nữ thanh niên văn nghệ, mỗi ngày sau khi tan làm cô ấy trở về nhà đúng giờ, không phải là lướt Internet thì chính là đọc sách hoặc xem TV, chưa từng có có thói quen về nhà lúc nửa đêm hoặc đi vắng vào ban đêm. Hôm nay muộn như thế này vẫn chưa về, khiến trong lòng tôi cảm thấy hơi bất an.

Khi tôi đang bồn chồn, tôi bỗng nghe thấy hình như có giọng một người đàn ông ở tầng dưới nhẹ nhàng hét: “Tiểu Mật Đào, Tiểu Mật Đào…”

Tôi cảm thấy rất kì lạ, vì “Tiểu Mật Đào” là biệt danh mà tôi và vợ tôi sử dụng khi thân mật, ngoài hai chúng tôi ra thì bất cứ ai cũng không biết, bây giờ muộn như vậy rồi là ai đang gọi cô ấy chứ?

Tôi lắng nghe cẩn thận và cảm thấy âm thanh đó phát ra từ ngoài sân ở tầng dưới. Tôi không quan tâm, tôi nghĩ rằng ai đó cũng có thể gọi cái tên này, nhưng một lúc sau, giọng nói đó càng lúc càng gần, như thể là ở sân dưới lầu. 

Tôi mở rèm cửa và hét lên với tầng dưới: “Ai đó?” Không ai trả lời, tôi nhanh chóng chạy xuống tầng dưới và bước đến sân, mơ hồ phát hiện trong góc phía bên phải cửa sân một người đàn ông mặc may-ô đỏ đang nằm sấp trên tường, người trên trời đó quay lưng về phía này, nên tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đó chứ căn bản không hề nhìn thấy mặt.

Tôi lớn tiếng hét lên: “Đứng lại, anh làm gì vậy?” Tôi vừa nói vừa chạy đến chỗ người đàn ông đó, nhưng chưa kịp chạy đến thì người đàn ông đã chồm lên và nhảy ra khỏi sân.

Có lẽ người đó hơi hoảng khi trèo qua bức tường sân, vội vàng có thứ gì đó rơi ra khỏi người, tôi chạy lại xem thì thấy hóa ra một bao thuốc lá rơi ra khỏi người, ngoài ra còn có một chiếc bật lửa, tôi nhặt thuốc là và bật lửa lên, khi tôi chạy ra khỏi cửa sân để nhìn ra ngoài thì đã không thấy bóng người đâu.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容