[Zhihu] Bạn có bóng đen thời thơ ấu nào không?

1.

Lúc đó tôi 5 tuổi, mẹ tôi mang thai em trai 8 tháng, vì vội đi nhà trẻ đón tôi về nên lúc xuống cầu thang, mẹ vô tình trượt chân ngã và kết quả là sinh non.

Hôm đó tôi đứng ở cổng trường mẫu giáo, đợi cho đến khi tối mịt. Khi ánh đèn đường được thắp sáng, bác gái tôi mới đến đón tôi.

Bạn có nghĩ rằng đây là cái bóng thời thơ ấu của tôi không? Không, không phải!

Sau đó, bác không đưa tôi về nhà mà lại chở tôi đến bệnh viện. Lúc đó, ông bà tôi mang Tiểu Thanh và Tiểu Hải đi học ở thành phố khác nên chưa kịp về, chỉ có bác gái và chị họ 10 tuổi ở đó. Khi bà đến, vừa nhìn thấy tôi liền lao vào đánh tôi, giật tóc rồi đẩy tôi ngã xuống đất, vừa dùng chân đá vào người tôi vừa nói tôi là sao chổi xui xẻo, đáng nhẽ không nên sinh tôi ra. Bà nói tôi đến thế giới này chỉ để phá hoại hạnh phúc của gia đình bà, nói nếu có chuyện gì xảy ra với em trai tôi, bà sẽ giết tôi rồi tổ chức đám tang cùng em trai.

Bố tôi chỉ nói đúng một câu, nói rất nhỏ: “Thôi bỏ đi mẹ, không phải lỗi của con bé.”

Người nhà tôi từ nhỏ đến lớn, các cô và chú tất cả đều nhìn chằm chằm vào người tôi, thậm chí còn không có ý khuyên ngăn bà. Cuối cùng, chính bác gái là người bế tôi lên, thoát khỏi những trận đánh của bà, rồi cùng chị họ ôm tôi đứng ở một góc. Bà vẫn muốn qua chỗ tôi, bác gái chỉ nói lại một câu với bà: “Đứa trẻ này không làm sai điều gì, tại sao bà lại đánh nó! Em gái tôi đang ở trong kia sinh cháu cho bà, bà lại ở ngoài này đánh con gái của nó, bà không thấy xấu hổ à! Có thời gian đánh đứa nhỏ, sao lại không đi giúp Gia Gia (tên của mẹ tôi) chuẩn bị vật dụng cần thiết cho thai phụ! Một người, hai người ở đây đều chết hết rồi phải không, chuyện gì cũng không làm! Tôi nói cho bà biết, hôm nay bà còn đánh Tiểu Tình Tình nữa là không xong với tôi đâu!”

Nghiêm túc mà nói, từ ngày hôm ấy, tình cảm tôi dành cho bác gái còn nhiều hơn là tình cảm dành cho bố. Bác là người giúp tôi khi tôi tuyệt vọng nhất, cũng chính bác là người luôn bảo vệ tôi và mẹ, để mẹ tôi có dũng khí đấu lại mẹ chồng, cũng là để tôi có một mái ấm an toàn.

Thế nhưng, tôi sẽ không bao giờ quên cái cách mà bố tôi yếu đuối, bất tài trong đêm hôm đó.

Mãi mãi.

2.

Tôi vẫn nhớ lúc còn nhỏ, trước khi ngủ cả nhà 3 người chúng tôi phải nằm chơi trên giường một lúc rồi mới đi ngủ.

Một ngày nọ, mẹ tôi và tôi đang nói chuyện cười đùa thì bố tôi đột nhiên chạy đến, chỉ một mảnh da chết vừa bị bóc khỏi chân và nói với tôi rằng đó là vảy cá của bố, bố sắp trở thành một nàng tiên cá. Tôi hoài nghi quay sang nhìn mẹ, mẹ tôi ngay lập tức tán thành ý kiến đó.

Mẹ mỉm cười nói rằng mẹ ngủ trước đây. Mặt tôi cắt không còn một giọt máu, giữa đêm chạy xồng xộc vào phòng tắm lấy cho bố một cái khăn ướt để bố lau chân, tôi cứ sợ bố sẽ biến thành một con cá sau đó chết trên giường. Tôi thực sự sợ hãi trong rất nhiều năm, vì vậy mà bây giờ cứ nghe thấy chữ “nàng tiên cá” liền nghĩ do bố tôi biến thành…

Tại sao tất cả các bạn lại haha? Lúc đó tui thực sự sợ gần chết luôn mà…

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容