【Zhihu Ask】 Tâm thần phân liệt hay thực sự có thứ gì đó không sạch sẽ? (Phần 1)

【Zhihu Ask – Kinh dị】 Tâm thần phân liệt hay thực sự có thứ gì đó không sạch sẽ? (Phần 1)

——————————————————–

Tên bài viết do người dịch tự đặt

——————————————————–

Tác giả:唐僧肉 (thịt Đường Tăng)
Link:https://www.zhihu.com/question/461155701/answer/1915516809

————————————–

Bài viết có yếu tố kinh dị, đề nghị cân nhắc trước khi xem!

图片[1]-【Zhihu Ask】 Tâm thần phân liệt hay thực sự có thứ gì đó không sạch sẽ? (Phần 1)-Weibo24h.com

Một đêm ngủ muộn, bạn cùng phòng tôi kể tôi xém chút n.h.ả.y l.ầ.u rồi, dọa nó chết khiếp, tôi cũng sợ thấy bà cố nội luôn.

Không chỉ là mộng du thôi đâu, lúc tôi lên lớp, cũng thấy âm thanh ong ong bên tai gì đó, âm lượng đủ để tôi nghe thấy nhưng không thể nào nghe rõ nội dung là gì.

Tôi đi kiểm tra, bác sĩ nói tôi chắc là do dạo gần đây áp lực lớn nên gây ra mộng du, ảo thính, bảo tôi chú ý sức khỏe, về nghỉ ngơi.

Tôi quyết định xin nghỉ phép 3 ngày về quê nghỉ ngơi, tôi là người gốc thành phố này, chỉ là quê tôi nằm ở vùng ngoại ô. Nhịp sống chậm rãi, không tấp nập xô bồ như trung tâm thành phố, có thể khiến tâm tình tôi tốt lên.

Chập tối hôm nay, sau khi tan học tôi liền thu dọn đồ đạc rồi rời trường. Khi xe bus tới bến cuối, trời cũng đã tối rồi.

Dựa vào chút ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn đường, tôi chú ý chỗ ngã tư của tiểu khu, có mấy người đang giữ mấy ngọn lửa, mùi giấy đốt thổi thoang thoảng qua đây.

Nhìn những người đang cũng bái này, trong lòng tôi chợt có một dự cảm không lành.

图片[2]-【Zhihu Ask】 Tâm thần phân liệt hay thực sự có thứ gì đó không sạch sẽ? (Phần 1)-Weibo24h.com

Buổi sáng tôi lạnh quá nên bị tỉnh, cửa số phòng ngủ mở to, chăn thì bị tôi đạp rớt đất. Chẳng lẽ tôi lại bị mông du?

Tôi đột nhiên cảm thấy trán có chút khác thường, không nhịn được mà sờ nắn, đau muốn gào lên luôn ấy, chỗ ấy vậy mà có thêm một cục u to như ngón út. Xem ra lại mộng du rồi.

Nói không buồn bực thì hơi điêu nhưng tôi thực sự áp lực tới nỗi mộng du với ảo thính á? Từ lúc kiểm tra ở viện về, tôi vẫn luôn suy nghĩ về cái vấn đề chết tiệt này.

Mặc dù một thời gian ngắn trước đó tôi có tham gia một trận thi đấu, lại là người chủ lực nhưng tôi vẫn luôn làm việc và nghỉ ngơi đúng cách. Hơn nữa kí túc xá tôi 4 người đều tham gia, mà tình trạng sức khỏe ngày thường của tôi lại là tay chủ lực ưu tú nổi bật của anh Tuệ, nghĩ tới đây tôi lại choáng váng.

Tùy tiện tới một quán gần nhà ăn chút gì đó, cảm giác tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.

Lúc đang suy nghĩ về hoạt động tiếp theo, anh Tuệ call video nói là muốn tới ngoại thành chỗ tôi đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh). Xe bus cũng sắp tới rồi, bảo tôi mau thay đồ rồi tham gia cùng họ.

“Sao lúc trước không thấy nhắc tới chuyện này vậy?” Tôi nhìn 5 người họ đột nhiên xuất hiện mà cạn lời.

“Đây chẳng phải là muốn tạo bất ngờ cho mày à, việc hướng dẫn giao phó lại cho bạn hiền nha”

Tiểu Thông cười hihi rồi nắm tay Lưu Nguyệt đi.

Lưu Nguyệt không vui đẩy ra, sau đó đẩy bạn nữ phía sau lên trước.

“Hai người chúng tớ cũng tham gia cùng các cậu, không có ý kiến gì chứ, hướng dẫn viên” Lưu Nguyệt vỗ vai bạn nữ cười nham hiểm.

“Càng đông càng vui” Tôi cười với bạn nữ kia

Bạn nữa này tôi quen, cũng khá thân, tên là Tố Hứa Muội, trong lần thi đấu trước, bạn ấy ở bên đội thua chúng tôi.

Tôi đưa chúng nó tới đồi nhỏ cách đó không quá xa gọi là “Thanh Minh tiền hậu, chủng qua điểm đậu” (ý nói là tới mua rồi, nên trồng trọt, trồng dưa trồng đậu thôi)

“Nghe nói cậu bị ốm, đã đỡ hơn chưa?” Hứa Muội không biết tới cạnh tôi từ lúc nào.

“À, không sao, tớ khỏe hơn nhiều rồi.” Giờ tôi mới để ý, anh Tuệ với Cường Tử đứng cách khoảng chục mét, thi thoảng lại quay đầu hướng về phía tôi cười ngốc; Lưu Nguyệt với Tiểu Thông đi ngay phía sau.

Thế là tôi với Hứa Muội cứ nói chuyện một cách gượng gạo cho tới tận đỉnh đồi, chủ đề quanh đi quẩn lại cũng chỉ liên quan tới trận đấu.

Gió trên đỉnh núi khá lớn nhưng không lạnh, vừa hay tạo cho con người ta cảm giác thoải mái.

“Anh Khải, mới một ngày không gặp mà sao “cao” thế?” Cường Tử vén tóc mái tôi lên nói. (ý nói cục u trên trán tôi)

“Nhất thời không để ý, dép hơi trơn” Tôi thuận miệng trả lời.

Anh Tuệ kéo tôi sang một bên.

“Lại là do mộng du làm hả?” Anh Tuệ nghiêm túc hỏi

Tôi gật đầu thừa nhận.

“Nhà chú mấy tầng thế?”

“Anh yên tâm, cửa sổ có rào chắn, ngã không c.h.ế.t được.” Tôi dở khóc dở cười.

Đỉnh đồi rất trơn, đứng trên đó khiến người ra sinh ra cảm giác sợ hãi. Tôi đột nhiên cảm giác có chút váng đầu, lại nghe thấy tiếng lầu bầu bên tai, ầy lại ảo thính rồi!

Cái âm thanh đó khiến đầu tôi choáng váng kinh khủng, xém chút là kích động nhảy xuống dưới rồi; cũng may vẫn còn giữ được chút lí trí, tôi giật mình lùi lại.

“Sao thế, sao mặt tái mét vậy?” anh Tuệ thấy trạng thái bất thường của tôi hỏi

Tôi lắc đầu, cố gắng cười nói không sao

Mọi người mang khá nhiều đồ ăn, đồ uống, chúng tôi tìm chỗ bằng phẳng ngòi xuống nghỉ ngơi; buổi chiều đi dạo loanh quanh; đến chập tối mọi người kéo nhau về nhà tôi.

Bố mẹ tôi ít khi về nhà, nhà tôi tuy hơi nhỏ nhưng vẫn tiếp đãi mọi người thoải mái.

Vừa bước vào trong nhà, anh Tuệ và Cường Tử đã kiểm tra nhà tôi một lượt, lắc lắc kiểm tra từng thanh rào chắn bên cửa sổ.

Tôi bất lực nhìn bọn họ, trong lòng dấy lên chút cảm động. Trên đường về nhà, tôi từ chỗ Lưu Nguyệt biết được lần đạp thanh này là do anh Tuệ book lịch, cô ấy với Hứa Muội cũng tới góp vui thôi.

Lúc nghỉ ngơi, 2 bạn nữ ở phòng ngủ; anh Tuệ với tiểu Thông ở phòng khách, ghép ghế sofa lại cũng khá lớn, vẫn đủ rộng cho 2 người họ nằm; còn tôi với Cường tử thì dùng phòng ngủ khác.

Khi tôi mơ hồ tỉnh lại thì đang đứng dưới đất, tay cầm con dao chĩa đầu nhọn về phía Cường tử, nhìn “không hề dọa người” nha.

“Sao vậy?” anh Tuệ, bọn họ nghe thấy tiếng động liền chạy qua.

…..(To be continued)…..

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容