【Zhihu Ask】 Tâm thần phân liệt hay thực sự có thứ gì đó không sạch sẽ! (Phần 2)

【Zhihu Ask – Kinh dị】 Tâm thần phân liệt hay thực sự có thứ gì đó không sạch sẽ! (Phần 2)

——————————————————–

Tên bài viết do người dịch tự đặt

——————————————————–

Tác giả:唐僧肉 (thịt Đường Tăng)
Link:https://www.zhihu.com/question/461155701/answer/1915516809

——————————————————–

Bài viết có yếu tố kinh dị, đề nghị cân nhắc trước khi xem!

“Hay là tới bệnh viện kiểm tra lại đi” Lưu Nguyệt sỡ hãi nhìn tôi rồi nấp sau lưng tiểu Thông.

“Đúng đấy, lúc nãy nếu không phải cậu với Cường Tử đều tỉnh rồi thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa” tiểu Thông bắn như liên thanh.

“Đừng nói nữa” Cường Tử lườm tiểu Thông .

“Tớ sẽ đi kiểm tra lại, cho dù kết quả như nào thì cũng sẽ phối hợp điều trị, mọi người yên tâm”.

“Trời cũng không còn sớm nữa, Cường Tử, cậu chịu khổ chút nhá, ở ngoài phòng khách cùng anh Tuệ với tiểu Thông nha.” Tôi cố gắng thả lỏng, quay ề phòng ngủ rồi khóa trái cửa.

“Ai dám ngủ nữa, nhỡ cậu ấy lại mộng du rồi g.i.ế.t người thì làm thế nào” Lưu Nguyệt nhỏ tiếng oán trách nhưng bị tôi ở trong phòng nghe thấy.

“Tiểu Nguyệt, cậu đừng nói nữa” Hứa muội kéo cô ấy về phòng.

Cái cảm giác bị người khác coi như 1 đứa quái thai không được tốt cho lắm nhỉ.

Tôi cứ nghĩ rằng mình vẫn sẽ rất bình tĩnh đối măt với loại vấn đề nhu này nhưng tôi thực sự không làm được. Tôi sẽ không phải bị tâm thần phân liệt đấy chứ?

“Khải, mở cửa ra” tiếng của anh Tuệ vang lên.

Cường Tử với tiểu Thông vội chạy tới.

“Cũng may chúng tôi tới, chứ không một mình chú không biết sẽ lại làm ra cái chuyện gì nữa” anh Tuệ vui mừng nói.

“Để mọi người lo lắng quá rồi, chắc do thời gian này chuẩn bị cho trận đấu nên cơ thể điều tiết không được khỏe” tôi cười cười nói.

“Tôi search google rồi, mộng du với ảo thính do áp lực lớn cũng lien quan tới việc làm việc và nghỉ ngơi không khoa học”.

“Ngày mai tiểu thông đưa hai bạn nữ về trước, tôi với Cường Tử ở lại đây hai ngày với Khải, vừa hay chúng ta ở lại trải nghiệm chút cuộc sống nơi đây. Tâm tình cậu cũng được cải thiện tốt hơn.” Anh Tuệ nói  

“Thực sự không cần mọi người ở lại với tôi đâu, cứ làm như mắc bệnh nan y không bằng.”

“Cứ quyết định vậy đi, dù sao ở đây cũng được chơi game.” Cường Tử vỗ vai tôi nói.

“Khải, cậu đừng nghĩ nhiều, lúc nãy ở phòng khách tôi miệng nhanh hơn não” tiểu Thông áy náy nói với tôi.

“Không sao, lời cậu nói đều là sự thật mà, với cả tôi trước giờ có nhỏ nhen thế đâu hehe.” Tôi chẳng để ý mấy lời đó .

Sớm hôm sau, tiểu Thông đưa hai bạn nữ về.

Tối qua vì đề phòng tôi lại mộng du làm hại người khác, tôi dùng dây thừng trói chân trái với chân giường lại với nhau, cất hết mấy thứ vật dụng có đầu nhọn đi.

“Tối qua lúc đạp thanh về, hình như tôi thấy ở gần đây có quán net, đi chơi không?” anh Tuệ đề nghị

“Ở đây cũng mở tiệm net à?” Cường Tử nghi hoặc.

“Từ lúc lên cấp 3 tôi không còn đi net nữa rồi” tôi nhún vai

Điều chúng tôi không ngờ là người tới quán net cũng không ít, độ tuổi phân bổ khá đều, thiết bị cũ hơn trước mà giá lại đắt hơn.

“Trái, trái, phải, phải, ế lại đụng xe rồi”

“Haizz, Cường Tử cậu đừng ở cạnh tôi chỉ bừa được không.” Nhìn con số hiện trên màn hình “no.8” tôi tức ghê á

“Hả, cậu nói gì cơ?” tiếng Cường Tử từ phía bên trái tôi vang lên

“Cường Từ, không phải nãy cậu ngồi bên phải tôi à?” tôi nghi hoặc hỏi, nhìn sang phải thì ôi mẹ ơi chẳng có ngồi ai cả.

Não tôi kiểu act cool đứng hình mất 5s, vậy người ban nãy nói chuyện phía bên phải tôi là ai?

Tôi đứng dậy nhìn xung quanh một lượt, ngoại trừ Cường Tử ngồi bên trái tôi, rồi tới anh Tuệ ngồi bên trái Cường Tử, xung quanh tôi căn bản cũng không có ai. Chả nhẽ lại bị ảo thính à?

Trong lòng giấu tâm sự, làm việc gì cũng không chú tâm được, tôi bây giờ đang bị như vầy nè.

Anh Tuệ thấy tôi đầu óc đang trên mây, thêm nữa là anh ấy với Cường Tử cũng chơi chán rồi nên đề nghị đi câu cá.

Câu cá khá thú vị nha, từ nhỏ tôi đã thích câu cá rồi, chỉ là trình độ hơi 3 chấm.

“Mồi rớt rồi kìa.”

“Hả, nãy không để ý” tôi mau chóng nhặt lại mồi cá

“Cậu vừa nói chuyện với tôi à?” Cường Tử ngồi cách tôi 5m quay lại hỏi

“Gì cơ?” tôi lại đứng hình, lắc lắc đầu

Tôi chắc chắn nãy có người nói chuyện với tôi, không phải Cường Tử, cũng không phải anh Tuệ nhưng quanh đây không còn người nào khác a. Tôi lại bị ảo thính rồi!

Chúng tôi quay về với giỏ cá đầy ú. Buổi tối anh Tuệ làm món cá chua ngọt, thật không ngờ bình thường tưởng anh ấy chém gió về tay nghề nấu nướng hóa ra không phải, tôi lại có chút tin tưởng vào lịch sử tình ái của anh ấy.

“Có chuyện này, chsu em chắc không để ý.” Anh Tuệ đột nhiên nói

“Chuyện gì vậy anh?” tôi buông đũa hỏi

“Hứa Muội!”

“Cô ấy làm sao cơ?” tôi ngạc nhiên hỏi

“Tôi nghe tiểu Thông nói, đáng nhẽ là Hứa Muội không muốn đi cùng Lưu Nguyệt đâu, nhưng nghe nói nhà cậu ở đây nên lập tức đổi ý, mấy cậu đoán xem ở đây có gì nào?” Cường Tử cười như không cười

“Hôm qua hai người bọn cậu nói chuyện có vẻ tốt ha!” anh Tuệ nháy mắt ám thị “chú em hiểu mà đúng không hehe?”

“Cái suy nghĩ này của mấy người cũng hề hước quá đi, người ta đây chắc là không thể cùng bạn thân đi hội đạp thanh?” tôi chắc chắn không thể nói ra ngày hôm qua chỉ nói chuyện về trận đấu cùng Hứa Muội.

Lúc đang ngồi tán gẫu linh tinh, điện thoại tôi bỗng nhiên có thêm một lời mời kết bạn, nhất định là Hứa Muội. Cô ấy hỏi han tình hình của tôi rồi dặn tôi nghỉ ngơi sớm.

Cẩu độc thân 20 năm tôi đây kì thực có chút thụ sủng nhược kinh, vừa nhớ lại lời anh Tuệ với Cường Tử nói lúc nãy, tôi bỗng cảm thấy vui vui, lại có chút tò mò về Hứa Muội.

…(to be continued)…

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容