“CON TRAI CƯNG CỦA MẸ” ĐÁNG SỢ ĐẾN MỨC NÀO? (PHẦN 5)

Nó là vợ con cơ mà. Sống là người của con, chết cũng phải là ma của con! Hơn nữa đàn bà mà không đẻ được thì sống có ý nghĩa gì?

 Bà ta vừa nói vừa kéo tay Bạch Lệ, chị ta đang mang thai, bà ta lại vừa béo vừa khỏe, Bạch Lệ hoàn toàn không phải đối thủ. Bạch Lệ liều mình lùi về phía sau, không ngừng kêu gào. Ngụy Đông đứng một bên, không hé răng nửa lời. Bạch Lệ thực sự kéo không lại mẹ chồng, lại sợ làm đau đứa bé, một tay ôm chặt bụng, tha thiết nhìn Ngụy Đông cầu cứu: “Ngụy Đông anh mau khuyên mẹ đi, mẹ bị điên rồi!” “Đúng! Tôi đang điên đây! Cháu trai tôi đang yên đang lành bị cô giết chết rồi! Tôi có thể không phát điên sao?” Ánh mắt bà ta ngập tràn điên dại, bộ dáng tựa như không còn lý trí, nắm chặt tay Bạch Lệ kéo đi. “Ngụy Đông anh nói gì đi! Cứ thế này sẽ làm đau con mình mất!” Có thể trước kia chỉ ngủ với nhau một lần, Bạch Lệ cũng chẳng có mấy tình cảm với Ngụy Đông. Nhưng bây giờ thì khác, hai người họ đã quấn lấy nhau lâu như vậy, đương nhiên kỳ vọng của Bạch Lệ đối với Ngụy Đông lớn hơn trước rất nhiều. Ít nhất Ngụy Đông cũng sẽ bảo vệ mình, chị ta có lẽ đã nghĩ như vậy. Nhưng chỉ có tôi hiểu rõ Ngụy Đông. Trong lòng anh ta, ngoại trừ mẹ yêu ra, chỉ có chính bản thân mình. Nếu nói về tình cảm, Ngụy Đông nặng tình với tôi hơn với Bạch Lệ nhiều, ấy thế mà lúc anh ta giết con tôi cũng không dằn vặt gì mấy, đương nhiên lúc này sẽ khiến Bạch Lệ thất vọng. Không ngoài dự đoán, Ngụy Đông hừ lạnh, nói: “Cứu cô để làm gì? Đây là do tự mình cô tạo nghiệp! Mẹ bỏ tay cô ta ra đi, để cô ta tự đi. Dù sao đứa con này cũng không được giữ!” Thái độ của họ khiến Bạch Lệ thất vọng đến cùng cực, vừa đau lòng vừa phẫn nộ. Có lẽ chị ta cũng cảm nhận được phần nào nỗi đau khổ của tôi khi ấy. Chúng tôi làm con dâu nhà họ, yêu thương mẹ con họ như ruột thịt của mình, sáng nào cũng phải nấu cho mẹ con họ bữa sáng thịnh soạn, chăm chút cho Ngụy Đông, mua đồ cho mẹ chồng. Ấy thế mà bọn họ nói lật mặt là lật mặt, đối xử với chúng tôi tàn độc nhường này. “Ngụy Đông anh nói cái gì thế? Trong bụng tôi là con của anh đấy anh có biết không?” “Đúng! Là con tôi! Vậy đứa bé trong bụng Thiên Thiên không phải con tôi sao? Hay là do tôi nói chưa đủ rõ ràng? Tôi chỉ cần con trai, không cần con gái!” “Ôi thế giờ phải làm sao đây? Cô ta không sinh được nữa rồi! Giờ con gái cũng không sinh được nữa rồi, thế thì đến quả trứng anh cũng không có nữa đâu!” – Bạch Lệ giận dữ, lời nói cũng trở nên cay độc, khiến Ngụy Đông càng điên cuồng. “Thiên Thiên không sinh được là do cô hại chứ ai? Lại còn dám nói! Cô không sinh thì tôi không đi tìm người khác sinh được à? Trên đời này chỉ có hai người các cô là phụ nữ à?” Đây chính là Ngụy Đông, là người đàn ông tôi từng yêu sâu đậm.  Đây mới chính là lời nói xuất phát từ đáy lòng anh ta. Loại người như vậy, không xứng với tình yêu của bất kỳ ai. Bạch Lệ bật khóc. Phụ nữ đúng là rất ngốc, quá dễ động lòng, nhưng tiếc là tôi không hề đồng cảm với chị ta. Ngụy Đông nói cũng đúng, là chị ta tự tạo nghiệp, bây giờ bị đối xử như vậy không hề oan ức. Bạch Lệ quệt nước mắt, không thể tin mà nhìn Ngụy Đông: “Anh nói gì cơ? Anh có biết vì anh tôi đã hy sinh cái gì không? Nếu không phải mang thai con anh thì tôi đã yên bình ở bên Lâm Thạc rồi, đến nhẫn cưới cũng đã mua xong. Chỉ vì đứa con này mà anh ấy mới bỏ tôi, điều kiện của anh ấy tốt hơn anh gấp trăm lần anh có biết không?”Ngụy Đông cười lạnh. “Ai bắt cô phải lựa chọn như vậy sao? Cô nghĩ tôi muốn ở cạnh cô lắm à? Nếu không phải cô dùng thủ đoạn quyến rũ tôi, tôi còn lâu mới đụng vào cái loại như cô! Giờ phá đứa bé đi, rồi cô thích cưới ai thì cưới!” “Anh! Ngụy Đông! Anh là thứ vô tình!” “Tôi vô tình? Con trai tôi đang yên đang lành bị cô hại chết, tôi chưa đánh gãy hai chân của cô là may lắm rồi, cô còn ấm ức cái gì? Đi theo tôi!” Ngụy Đông vừa nói vừa vươn tay tóm lấy Bạch Lệ, mẹ chồng thấy con trai đứng về phía mình thì càng hăng máu, nắm chặt tay chị ta lôi về phía cửa. “Đúng rồi! Con trai tôi muốn có con thì thiếu gì người đẻ, thứ hàng thừa trong bụng cô nhà tôi không cần!” “Các người! Các người buông tôi ra! Lũ người không có lương tâm… A, con tôi! Con của tôi!” Chỉ vì mang thai con gái, Bạch Lệ bị lôi đi như loài súc vật, chuyện như vậy có lẽ chỉ xảy ra ở nhà Ngụy Đông. Vì muốn có một gia đình hoàn chỉnh, cô ta không từ thủ đoạn cướp đoạt hạnh phúc của người khác, đây có lẽ chính là quả báo của cô ta. Bạch Lệ lau nước mắt, hai chân đạp vào bậc cửa, liều mình chống đỡ, quyết không để bị lôi ra khỏi cửa. “Các người buông tôi ra, nếu không tôi sẽ nói với Thiên Thiên việc các người đã làm! Tôi không sống tốt thì các người cũng đừng hòng yên ổn!” Bạch Lệ không chống đỡ được nữa bèn hét to một câu, hai mẹ con họ ngẩn ra, nhìn nhau rồi dần buông tay. Bạch Lệ hất mạnh tay mẹ con họ ra, từ dưới đất bò dậy, căm hận nói: “Nếu các người đã không coi tôi là con người thì cũng đừng trách tôi ác. Ai dám động vào con tôi thì đừng hòng được sống yên!” “Bạch Lệ, sao con nghĩ quẩn thế?” – Bà ta thấy sự việc không ổn, ngay lập tức thay đổi sắc mặt. “Con bỏ đứa con gái này đi, rồi sau này hai đứa lại sinh đứa khác. Con còn trẻ cơ mà?” “Tôi còn lâu mới tin các người! Nhỡ đâu phá đi rồi tôi cũng không sinh được nữa thì sao? Cho dù sinh con gái thì cũng có sao, nhà này đã có Duệ Duệ của tôi rồi còn gì? Cần lắm con trai thế làm gì? Không sợ mệt à?” “Con nói cũng có lý! Vừa nãy mẹ tức quá nên nói năng không chú ý, con đừng để trong lòng.” Bạch Lệ nhìn bà ta, bán tín bán nghi. “Hay là các người định lừa tôi, rồi chờ lúc tôi không để ý hạ độc tôi giống như với Thiên Thiên? Tôi còn lâu mới bị các người lừa gạt!” “Sao có chuyện ấy được, Thiên Thiên là người ngoài, còn con là người thân trong nhà cơ mà. Đừng nghĩ nhiều, con cứ yên tâm dưỡng thai, để mẹ đi nấu cơm cho con nhé.” “Mẹ nhớ cho kĩ đấy, thai đã lớn thế này rồi, sẽ không tự nhiên mà sảy mất. Nếu con mà sảy thai thì cái nhà này đừng hòng có một ngày yên ổn!” “Được được mẹ biết rồi! Con cứ yên tâm!” Bữa cơm hôm ấy Bạch Lệ lạnh mặt từ đầu đến cuối. Ăn xong cô ta liền đi ngủ trưa. Mẹ chồng gọi Ngụy Đông sang phòng của bà ta. “Đứa con trong bụng Bạch Lệ không thể giữ được, qua một thời gian nữa mẹ sẽ ra tay!” “Mẹ, nhỡ đâu mình lại đoán sai thì sao, lần trước cũng bảo con của Thiên Thiên là con gái còn gì, cuối cùng lại là con trai đấy thôi!” “Lần ấy khác, là do mẹ đoán sai ý của bác sĩ” Mạng của con tôi, bà ta nói nhẹ tựa lông hồng. Quả nhiên trong lòng bà ta không hề có chút áy náy nào. “Thiên Thiên đã không sinh được rồi, hay là đứa con gái này cứ giữ lại đi mẹ.” – Ngụy Đông thì thầm nói, ánh mắt đầy hy vọng nhìn mẹ anh ta, cứ như anh ta vừa đưa ra một yêu cầu gì vô lý lắm. “Vốn dĩ mẹ cũng định để cho nó giữ lại, nhưng nó lại dám uy hiếp mẹ. Giờ bắt buộc phải ép nó phá!” “Nhưng cô ta nói rồi còn gì, làm hại đến đứa bé cô ta sẽ làm loạn lên cho mà xem.” “Thế cho nên con phải dỗ nó, để nó tưởng mẹ con mình sẽ không bắt nó phá thai nữa. Đợi đến khi Thiên Thiên làm xong di chúc mình sẽ bỏ thuốc phá đứa bé của nó đi. Sau đó nếu nó nghe lời thì mình giữ lại, không nghe lời thì để cho nó âm thầm biến mất, giống như Thiên Thiên ấy.” Vẻ mặt bà ta hiện lên nét tàn độc, khiến người ta không rét mà run. Dù cách một lớp màn hình, tôi vẫn cảm nhận được sự tàn độc của bà ta. “Dù sao cô ta cũng là mẹ của Duệ Duệ, Duệ Duệ mất mẹ tội nghiệp lắm.” “Có gì mà tội nghiệp, nó còn có mẹ con mình mà. Đợi đến khi Thiên Thiên biến mất rồi, con sẽ lại trở về là đàn ông độc thân. Ngoại hình tài cán của con thế này, muốn kiểu phụ nữ gì mà không được. Mẹ nghe nói ông chủ Trương của một nhà hàng đang tìm con rể đấy, không yêu cầu nhà trai điều kiện gì, chỉ cần con gái ông ấy thích thôi. Con xem, gia thế nhà họ như vậy, nếu mối hôn sự này mà thành, con còn phải lo tương lai sự nghiệp hay sao? Cứ nghe mẹ đi, đàn ông phải có chút thủ đoạn mới làm nên việc lớn!” “Vâng, vậy con nghe mẹ sắp xếp vậy.” “Còn Thiên Thiên nữa, con phải tranh thủ thời gian đi. Nó vừa xảy thai, tâm trạng u uất, thời gian này xảy ra tai nạn ngoài ý muốn là hợp lý nhất đấy.” Suy nghĩ mới cẩn thận làm sao! Một bà nội trợ sao lại có thể giỏi phạm tội đến như vậy, trên người cũng không hề có một chút nào lòng từ bi của người làm mẹ. Là do bà ta trời sinh độc ác, hay là phạm tội quen tay? Tôi cho rằng, một người chưa từng giết người sẽ không thể nào ra tay lạnh lùng như vậy. Xem ra tôi phải cẩn thận điều tra người mẹ chồng đảm đang này của mình rồi. “Dù gì giữa con và Thiên Thiên vẫn có chút tình cảm, mình lấy nhà là được rồi, để cô ấy biến mất con có hơi không nỡ.” “Nó không biến mất làm sao mà lấy được nhà? Có cái gì mà không nỡ? Nó là vợ con cơ mà. Sống là người của con, chết cũng phải là ma của con! Hơn nữa đàn bà mà không đẻ được thì sống có ý nghĩa gì, mình làm vậy có khi còn là giúp nó đấy.” Ngụy Đông gật đầu: “Vâng, mẹ nói đúng.” Trịnh Thu Mai (Quần Đùi Hoa) dịch.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容