“CON TRAI CƯNG CỦA MẸ” ĐÁNG SỢ ĐẾN MỨC NÀO? (PHẦN 6)

Từ giờ trở đi, tôi phải khiến cuộc đời của bọn họ bước lên một “tầm cao mới”.

 Ngụy Đông đối xử với Bạch Lệ không khác gì với tôi ngày trước.

Buổi tối anh ta chủ động sang phòng Bạch Lệ, nghĩ đủ cách dỗ dành. Bạch Lệ lúc đầu cũng đánh, cũng mắng anh ta.

Nhưng cái miệng của Ngụy Đông đúng là thuốc độc chí mạng của biết bao phụ nữ, chẳng mất bao lâu đã dỗ được Bạch Lệ đâu vào đấy.

Mẹ chồng gửi tin nhắn cho bác sĩ Giả:

Loại thuốc bổ kia, ông lại lấy giúp tôi một phần đi.

Được, đợi một thời gian nữa sẽ lấy cho bà.

Con của tôi không còn nữa, chắc chắn không thể thiếu công lao của ông ta. Loại kẻ thù trốn trong bóng tối như vậy, tôi cũng nhất định không bỏ qua.

Tôi bắt đầu chuẩn bị những bước tiếp theo để khiến mâu thuẫn giữa bọn họ càng trở nên sâu sắc. Từ giờ trở đi, tôi phải khiến cuộc đời của bọn họ bước lên một “tầm cao mới”.

Chồng tôi muốn cưới tiểu thư nhà giàu, nhưng tiền tài, sự nghiệp của anh ta thực sự không hề tương xứng. Theo cách nói của mẹ chồng tôi, tôi là vợ của anh ta, phải biết giúp anh ta bày mưu tính kế, không phải sao?

Lúc tôi trở về nhà, ba người họ đã trở lại như lúc bình thường.

Mẹ chồng vừa mở miệng là đã muốn nhắc đến chuyện lập di chúc. Tôi nói với Ngụy Đông:

Hôm qua em nói với bố mẹ chuyện em không thể sinh con được nữa, bố mẹ nói chị dâu vẫn đang mang thai, mỗi ngày em nhìn thấy chị ấy sẽ nhớ đến con mình, rất dễ khiến tâm trạng u uất. Bố mẹ muốn mua cho vợ chồng mình một căn nhà to hơn rồi dọn về ở, căn nhà này để cho mẹ và chị dâu cùng Duệ Duệ.”

“Thật sao?” – Ngụy Đông và mẹ chồng đều rất bất ngờ. Bạch Lệ có lẽ vì tiếc nuối Ngụy Đông nên cũng không tỏ ra vui vẻ.

“Đương nhiên là thật, bố mẹ em chỉ có mỗi đứa con gái là em thôi. Họ nói dù sao tài sản của họ sau này cũng là của em hết, giờ đưa cho em sớm một chút cũng không sao. Không chỉ mỗi nhà thôi đâu, bố mẹ em còn hơn mười tỷ sắp đến kỳ hạn, muốn em thôi việc để khởi nghiệp. Nhưng em nghĩ em không hợp với khởi nghiệp lắm, cũng không đủ tinh thần sức lực nên đã từ chối rồi.”

Nhiều tiền như vậy, sao mẹ con họ nỡ bỏ qua cơ chứ.

“Thiên Thiên à, Đông Đông từ nhỏ đã thông minh sáng dạ, chỉ tại gia đình mình điều kiện không tốt nên mới không có cơ hội làm ăn. Nếu bây giờ mà có vốn liếng, Đông Đông nhà mình chắc chắn sẽ làm nên chuyện. Con không khởi nghiệp được hay là để Đông Đông làm đi?”

Tôi uống một ngụm nước, chầm chậm nói:

“Con cũng biết thực lực của Ngụy Đông, nhưng giờ con không sinh con được nữa rồi, nhỡ đâu anh ấy thay lòng thì phải làm sao? Bố mẹ con hào phóng lắm, chẳng qua sợ con không sinh được con, bị Ngụy Đông bỏ rơi thôi.”

“Làm sao lại có chuyện đó, Ngụy Đông là người thâm tình mà con.”

Bạch Lệ nhăn mày.

Mẹ chồng lấy tay huých Ngụy Đông: “Mau hứa với Thiên Thiên đi!”

Ngụy Đông quỳ một chân, trịnh trọng hơn cả lúc cầu hôn:

“Ngụy Đông xin thề với trời, kiếp này nếu phản bội Thiên Thiên sẽ bị trời phạt.”

“Anh thề thốt làm gì, ông trời bận như vậy, làm gì có thời gian rảnh mà phạt anh?” – Tôi giả vờ cười.

Mẹ chồng sợ Ngụy Đông thề vẫn chưa đủ quyết liệt, đứng một bên nhắc nhở anh ta:

“Những lúc thế này phải thề mấy kiểu chết không toàn thây ấy.”

“Ngụy Đông xin thề, kiếp này nếu phản bội Thiên Thiên sẽ cô độc đến già, không có con cháu, bệnh tật liên miên, không được chết yên!”

“Thôi được rồi được rồi! Thề nhiều như vậy Thiên Thiên cũng không nỡ đâu, ai bắt con thề nhiều như vậy làm gì?”

“Anh đúng là thành tâm thành ý thật đấy!” – Tôi cười nói:

“Để em nói với bố mẹ xem họ có đồng ý không nhé. Dù sao việc mua nhà cũng là chắc chắn rồi, chiều nay vợ chồng mình đi xem nhà đi, anh có rảnh không?”

“Có chứ! Việc mua nhà đừng trì hoãn thêm nữa. Bố mẹ nói đúng lắm, em ngày ngày phải nhìn chị dâu mang thai chắc khó chịu lắm, vợ chồng mình phải nhanh chóng dọn đi!”

Buổi chiều tôi và hai mẹ con họ đi xem nhà, Bạch Lệ cũng đòi đi theo. Căn nhà ấy rất to, môi trường xung quanh cũng vô cùng tốt.

Tôi xem xong thì tỏ vẻ hài lòng, hai mẹ con họ thì không cần phải nói.

“Nếu mọi người đều thấy tốt thì mình chốt căn nhà này nhé.”

“Có điều… Con đã có một căn nhà đứng tên mình rồi, nghe nói căn thứ hai làm thủ tục rắc rối lắm…” – Tôi nhỏ giọng nói:

“Hay chúng mình giả ly hôn, căn thứ hai này đứng tên một mình anh có được không?”

Không cần mất công bày mưu tính kế tự nhiên có một căn nhà về tay, miếng bánh từ trên trời rơi xuống như vậy, anh ta sẽ không từ chối.

Ngụy Đông đồng ý rồi, thậm chí còn sốt sắng dắt tôi đi làm thủ tục ly hôn.

Nhưng nếu đã ly hôn có nghĩa là từ nay về sau hai người chúng tôi không còn ràng buộc, sau này tất cả những gì họ làm đều không liên quan gì đến tôi. Nhưng mẹ con họ đang đắm chìm trong niềm vui, không hề để ý đến điều này.

Bên bán nhà giục chúng tôi giao tiền đặt cọc, tôi giả vờ nhắn tin cho mẹ, sau đó nói với họ rằng tiền chưa đến kỳ hạn, tạm thời chưa lấy được.

“Hay là không mua nữa, hiện tại con cũng không có nhiều tiền như vậy.”

Mẹ chồng tôi vội vàng nói: “Tiền đặt cọc là bao nhiêu, mẹ với Ngụy Đông cố gom là được.”

Thế là bà ta và Ngụy Đông đi gom được bảy trăm triệu trả cho bên bán nhà, coi như chính thức mua lại căn nhà kia.

“Tối hôm ấy Bạch Lệ cũng rất vui
mừng. Hia người họ nói với nhau rằng đợi sau khi tôi trả hết tiền căn nhà đó, bọn họ một nhà bốn người sẽ sống hạnh phúc bên nhau.

Nét cười của Ngụy Đông như đang khinh bỉ IQ của Bạch Lệ. Anh ta chỉ muốn căn nhà, không hề muốn con gái. Tự nhiên có người dâng nhà đặt vào tay, Ngụy Đông đang lâng lâng như bước trên mây, Bạch Lệ chẳng là cái thá gì.

Hôm sau tôi nói với Ngụy Đông rằng bố mẹ tôi đồng ý giúp anh ta rồi, nhưng với điều kiện là anh ta phải yêu thương tôi trước sau như một. Ngụy Đông nghe xong lại tiếp tục một tràng thề thốt.

“Ngụy Đông à, người khởi nghiệp phải có quan hệ rộng, phải có thể diện, em sợ xe của anh bây giờ không ổn đâu.”

Mẹ chồng nhìn Ngụy Đông, gật đầu, “Thiên Thiên nói đúng đấy con, bán cái xe bây giờ của con đi rồi mình thay cái mới.”

“Nhưng không có tiền mà mẹ, tiền đem đi đặt cọc mua nhà rồi còn đâu.”

“Tiền của bố mẹ vợ con sắp đến tay rồi, hay giờ con đi vay đi, đợi có tiền rồi mình trả.”

“Như thế có được không em?” – Anh ta hỏi tôi.

Tại sao không được, đều là tiền của anh, anh thích làm gì thì làm.

Ngay hôm ấy Ngụy Đông đi thay một chiếc ô tô mới, tôi còn giúp anh ta chọn đủ các loại phụ kiện khác, nào là kính râm, cặp tài liệu, dây lưng, giày da, đều là hàng hiệu cả.

Tôi đứng trước gương khen anh ta: “May mà em ra tay sớm, không thì anh chàng đẹp trai thế này chắc đã về tay cô tiểu thư nào đó mất rồi.”

Ngụy Đông nắm lấy tay tôi, thâm tình bày tỏ: “Đừng nói lung tung, tiểu thư nào cũng không sánh được với Thiên Thiên của anh, anh chỉ yêu mình em thôi.”

“Nhưng em cũng phải giục bố mẹ một chút nhé, có tiền trong tay anh mới yên tâm được.”

“Yên tâm, em đang giục rồi.”

Mấy ngày sau đó, tôi nghiêm túc giúp Ngụy Đông bày mưu tính kế, xem xét các dự án khởi nghiệp, anh ta thì xin nghỉ phép.

Sau đó anh ta nghe lời mẹ trực tiếp bỏ việc, toàn tâm toàn ý chờ ngày “phi thăng”.

Ngoài ra, tôi tìm đến khoa Trung Tây y kết hợp của một học viện Trung Y, bày tỏ rằng muốn tài trợ học phí cho vài sinh viên nhưng với điều kiện phải để tôi tự mình phỏng vấn. Tôi chọn được một sinh viên nữ, trông vừa thanh tú vừa giản dị, tên là Lý Viên Viên.

Tôi nói chuyện riêng với cô bé, nói rõ những gì tôi đã trải qua, đồng thời nhờ em ấy giúp tôi một việc.

“Chị biết việc này rất khó, nếu em giúp được, chị sẽ tài trợ cho em đến khi học xong thạc sĩ, sau này còn giúp em sắp xếp công việc.”

“Không ạ không ạ, kể cả chị không tài trợ cho em em cũng sẽ giúp chị. Người bác sĩ không nên làm nhưng điều như vậy, ông ta đã quay lưng lại với đạo đức nghề nghiệp, hơn nữa nếu để yên có thể sẽ có thêm nhiều người bị hại.”

“Cảm ơn em, vậy việc này chị nhờ cả vào em, em cũng nhớ tự bảo vệ chính mình.”

Tôi nắm chặt tay cô bé, cảm kích từ tận đáy lòng.

“Vậy em chờ chị sắp xếp nhé.”

“Vâng, thực ra em có thể thực tập ở đó cũng là chuyện tốt, chị đừng cảm thấy có gánh nặng.”

“Mẹ, con nghe nói mẹ có người quen làm ở bệnh viện Huệ Minh đúng không? Có thể giúp con việc này được không?”

Đó chính là bệnh viện Giả Tân Nghĩa đang làm việc.

“Giúp việc gì?”

“Họ hàng nhà ngoại của con có cô bé đang học năm ba học viện Trung Y, muốn đến Huệ Minh thực tập. Nếu mẹ giúp được nhà cô bé sẽ trả 70 triệu.”

Bà ta nghe thấy tiền liền cười tít mắt. Bây giờ bà ta vô cùng cần tiền. 70 triệu, vừa đủ mua cho con trai yêu của bà ta một cái đồng hồ hàng hiệu.

Việc này bà ta chỉ cần nói với Giả Tân Nghĩa một tiếng, đương nhiên sẽ nhận lời.

“Để mẹ thử xem.”

Tôi lập tức chuyển cho bà ta 70 triệu.

Bà ta đi tìm Giả Tân Nghĩa, chia cho ông ta ¼ số tiền.

Như vậy, Viên Viên chính thức trở thành thực tập sinh bên cạnh Giả Tân Nghĩa.

Mẹ chồng tôi nghĩ đủ chiêu trò sắp xếp cho Ngụy Đông và cô tiểu thư họ Trương kia một buổi hẹn hò đầu tiên.

Trịnh Thu Mai (Quần Đùi Hoa) dịch.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容