“CON TRAI CƯNG CỦA MẸ” ĐÁNG SỢ ĐẾN MỨC NÀO? (PHẦN 7)

Bạch Lệ bị dáng vẻ đau đớn của tôi dọa sợ, bát canh trong tay đổ lênh láng trên bàn.

 Để lấy được cảm tình của cô tiểu thư họ Trương, Ngụy Đông nói rằng anh ta vừa ly hôn cách đây không lâu, bị vợ cắm sừng, mà con gái rất dễ bị những lời như vậy làm cho cảm động. Trương tiểu thư ngây thơ đơn thuần, ngay lập tức đồng cảm với Ngụy Đông. Ngụy Đông càng ngày càng gấp gáp, muốn khoe với Trương tiểu thư “giang sơn” mà anh ta gây dựng, liên tục hỏi tôi bao giờ có tiền, anh ta muốn nhanh chóng mở công ty. Tôi nói với anh ta: “Mở công ty không phải chuyện đùa, phải xem xét kỹ càng.” “Anh thấy nhà máy giấy này khá ổn, em chưa nghe đến bao giờ à? Rất nhiều người đang tranh nhau mua lại đấy, mình không kéo dài thêm được nữa đâu.” “Em cũng thấy nhà máy ấy rất được, nhưng tiền của bố mẹ mình đã lấy được đâu? Phải làm thế nào đây? Có cách gì bây giờ nhỉ? Em cũng không biết vay ai.” – Tôi giả vờ trầm tư nói. “Đúng rồi! Mình có thể vay lãi mà. Bây giờ có nhiều web cho vay lắm mà, mỗi web mình vay một ít, gom đủ 1 tỷ tiền cọc chắc cũng không khó đâu.  “Không ổn lắm, anh mua xe đã đi vay rồi mà.” “Bố mẹ đã đồng ý đưa tiền cho em rồi còn gì, đến lúc có tiền mình trả ngay, có gì phải sợ?” Tôi im lặng không nói, anh ta thì nghĩ rằng tôi ngầm đồng ý, lập tức bắt tay vào làm. Buổi tối Bạch Lệ bám lấy Ngụy Đông không rời, bắt Ngụy Đông nói yêu cô ta, ôm cô ta ngủ. Ngụy Đông càng ngày càng phiền chán, chủ động giục mẹ mình nhanh chóng xử lý cái thai trong bụng cô ta. “Bây giờ con bận lắm, dự án cũng sắp đi vào hoạt động rồi, làm gì có thời gian ứng phó cô ta.” Bà ta vốn dĩ muốn đợi một thời gian nữa, sợ Bạch Lệ phát hiện, nhưng bây giờ vì sự nghiệp cơ đồ của Ngụy Đông, bà ta cũng không đợi được nữa. Bà ta gặp Giả Tân Nghĩa lấy thuốc về, bữa trưa bỏ vào bát canh ngân nhĩ của Bạch Lệ, hình như sợ liều lượng không đủ, nghĩ một lúc rồi lại cho thêm lần nữa. Tôi trốn trong phòng ngủ, nhìn bà ta bỏ thuốc qua video quay trộm. Bà ta bê canh lên bàn, gọi tôi và Bạch Lệ ra ăn cơm. Hai bát canh, tôi và Bạch Lệ một người một phần. Ai có thể biết được, đằng sau nụ cười hiền từ của bà ta lại ẩn giấu âm mưu giết người. Cũng giống như hồi trước bà ta bưng từng bát canh đến cho tôi, Bạch Lệ ngày hôm nay cũng thế, không hề phòng bị. Thuốc mà bà ta dùng là loại tác dụng chậm, kể cả gấp đôi liều lượng cũng sẽ không đến mức ăn xong sẽ có tác dụng ngay. Độc tố ngấm dần vào thai nhi, một hai tháng sau sẽ sảy thai như tôi ngày trước. Tôi cầm điện thoại theo sau Bạch Lệ ngồi xuống bàn ăn, bà ta giục chúng tôi uống canh đi không kẻo nguội. Bạch Lệ lập tức bưng lên định uống, tôi nhanh tay hơn chị ta, kéo bát của chị ta về trước mặt mình. “Chị dâu, bát của em nhiều táo đỏ quá, em không thích, chị uống bát của em đi.” Tôi đẩy bát của mình đến trước mặt chị ta. Chị ta liếc nhìn tôi, nói: “Tùy em.” “Thiên Thiên, con uống của con đi.” Bà ta vươn tay định lấy lại bát canh tôi đang cầm. “Mẹ, sao không để con uống bát này, ngoại trừ táo đỏ ra hai bát này có gì khác nhau à? Hay mẹ cho thêm cái gì bổ dưỡng vào bát chị dâu?” Bà ta vội lắc đầu: “Không phải đâu, tại bình thường các con ai uống bát người nấy mẹ nhìn quen rồi ấy mà.” Có lẽ bà ta nghĩ thuốc này Bạch Lệ không uống một bữa cũng không sao, lúc khác vẫn còn cơ hội, tôi muốn uống thì cứ để tôi uống, dù sao uống xong cũng không phát giác ra được gì. Nhưng bà ta nhầm rồi. Tôi uống một hơi hết bát canh ấy.  Chưa đầy hai phút sau, tôi ôm bụng kêu gào đầy đau đớn. Bạch Lệ bị dáng vẻ đau đớn của tôi dọa sợ, bát canh trong tay đổ lênh láng trên bàn. “Nhanh lên, nhanh gọi cấp cứu đi! Chị dâu, em đau lắm!” Tôi yếu ớt kêu cứu. Bạch Lệ nhìn bà ta đầy căm phẫn, ánh mắt tựa như muốn giết người. Bà ta đứng ngây tại chỗ, suy nghĩ xem có phải do mình bỏ thuốc quá tay hay không. Vẻ mặt “suy tư” ấy đương nhiên không qua được mắt Bạch Lệ. “Sao lại thế này hả mẹ?” – Cô ta lạnh lùng hỏi. “Sao mà mẹ biết được?” “Nhanh gọi cấp cứu đi! Con khó chịu lắm…” Dù sao cũng là độc, bà ta lo lắng, đứng chắn Bạch Lệ, nói với tôi: “Thiên Thiên, con đau ở đâu, Đau bụng à? Hay vào phòng nằm một lúc xem có đỡ không, đi bệnh viện làm gì?” “Không! Con phải đi bệnh viện!” Tôi cố gắng bò dậy với lấy điện thoại, bà ta lại muốn tiến đến cản tôi, bị Bạch Lệ ngăn lại. “Mẹ, Thiên Thiên đau như vậy mẹ cản em ấy là có ý gì?” “Mẹ nào có ý gì? Mẹ chỉ không muốn để Thiên Thiên đi bệnh viện thôi, kiểm tra này nọ còn giày vò hơn đấy.” Tôi tranh thủ lúc hai người họ đang cãi nhau để gọi cấp cứu. Bạch Lệ muốn theo tôi lên xe cứu thương nhưng bị bà ta kéo lại, nói rằng đang mang thai không cần đi theo. “Chị dâu không cần lo cho em đâu, chị cứ ở nhà đi, chờ Ngụy Đông đến bệnh viện với em là được.” Đến bệnh viện, tôi được thúc nôn và rửa ruột. Dưới sự dẫn dắt của tôi, bác sĩ đã báo cảnh sát. Thuốc tôi uống vốn không phải là loại tác dụng chậm như bà ta tưởng, là Viên Viên đã đổi giúp tôi. Thuốc mà tôi uống là loại độc tác dụng mạnh nhưng lại không nhanh, phải đợi 3 đến 4 tiếng sau khi uống mới ngấm dần vào cơ thể. Khi tôi nôn ra nồng độ độc tố thải ra vẫn rất cao, còn cơ thể thì không bị ảnh hưởng gì nhiều. Một chút khổ sở này không đáng gì so với sinh mạng của con tôi. Tôi nằm trên giường bệnh xem video quay trộm. Từ khi tôi được đưa đi, Bạch Lệ vẫn liên tục chất vấn mẹ chồng, còn bà ta thì sống chết không chịu nhận, còn làm ra vẻ uất ức. Cảnh sát đến gặp tôi và bác sĩ lấy lời khai, xác nhận đúng là trong canh có độc. Mà canh là do mẹ chồng tôi làm, họ nhanh chóng tìm đến nhà tôi. Lúc Ngụy Đông đến bệnh viện vẫn chưa hề biết mẹ anh ta bị cảnh sát đưa đi. Ngụy Đông đang hẹn hò với Trương tiểu thư thì được bác sĩ gọi điện thông báo. Có lẽ anh ta đang trách tôi phá hỏng buổi hẹn của mình, nhưng không dám tỏ thái độ gì trước mặt tôi. “Thiên Thiên, em sao thế? Nhìn em như vậy anh đau lòng lắm biết không?” “Em cũng biết sao nữa, buổi trưa em ăn một bát canh ngân nhĩ mẹ làm cho chị dâu, tại vì bát của em nhiều táo đỏ quá nên em mới đổi. Ai biết được vừa uống xong thì đau quằn quại…” Anh ta rõ ràng biết hết, nhưng rất nhanh giả vờ ngạc nhiên khó hiểu. “Hay là do ngân nhĩ bị hỏng rồi?” “Không phải, bác sĩ nói là trúng độc, còn báo cảnh sát rồi.” “Báo cảnh sát sao? Vậy…mẹ liệu có sao không?” Con trai cưng của mẹ bắt đầu lo lắng rồi, lo mẹ mình gặp chuyện, lo mình “phi thăng” không thành. “Em cũng lo cái này, hay anh về nhà đi, em ở đây một mình cũng được.” “Thiên Thiên, anh phải về đây, em chịu khó ở đây một mình nhé.” “Được, anh mau về đi.” “Được, để anh gọi bố mẹ đến chăm sóc em.” “Không cần đâu, anh ngốc à, bố mẹ mà biết nhỡ đâu trách anh không chăm sóc tốt cho em, tức giận không đưa tiền nữa thì sao?” “Đúng là chỉ có Thiên Thiên suy nghĩ chu đáo.” – Anh ta hôn lên trán tôi rồi nhanh chóng ra khỏi phòng. Tôi rút giấy lau đi “vết bẩn” mà anh ta để lại. Ngụy Đông trở về nhà, Bạch Lệ đang ngồi trong phòng khách.“Mẹ đâu?” Bạch Lệ đứng dậy bước đến trước mặt Ngụy Đông, tặng cho anh ta một cái tát vô vùng dứt khoát. Tôi im lặng xem trò vui. “Cô làm cái gì đấy? Đánh tôi làm gì? Cô bị điên à?” Bạch Lệ hừ lạnh, “Anh tưởng tôi không biết gì sao? Anh nghĩ tôi ngu như con bé Thiên Thiên kia chắc? Mé anh vừa định bỏ độc hại chết con tôi anh có biết không?” “Đừng nói linh tinh, sao me lại làm chuyện đó?” “Tại sao không? Ngày hôm đó mẹ con các người muốn kéo tôi đi phá thai, nếu không phải tôi dọa sẽ nói với Thiên Thiên các người sẽ dừng tay sao? Mẹ anh giết chết đứa bé trong bụng Thiên Thiên vì tưởng nó mang thai con gái còn gì? Hôm nay nếu không phải nó uống thay tôi bát canh đó thì người nằm ở bệnh viện bây giờ là tôi rồi! Tôi cứ tưởng các người biết sợ rồi, hóa ra không phải, các người không hề sợ!” Ngụy Đông vẫn vờ vịt. “Làm gì có chuyện đó, cô đừng đổ oan cho mẹ!” “Lại còn chối, cảnh sát đến đưa mẹ anh đi rồi đấy!” “Bị đưa đi rồi? Không được, tôi phải đi xem sao.” Bạch Lệ đứng chắn trước mặt Ngụy Đông, không cho anh ta ra khỏi cửa.” “Tôi hỏi anh một câu, rốt cục anh có biết chuyện mẹ anh làm không?” “Cô nói cái gì vậy, nhất định là hiểu lầm, mẹ nhất định sẽ không làm hại con của chúng ta.” Bạch Lệ kinh bỉ: “Ngụy Đông, anh vẫn muốn lừa tôi đúng không, coi như tôi nhìn rõ được bộ mặt thật của mẹ con anh rồi, anh không có một chút tình cảm nào với tôi cả! Anh bảo là anh không biết chuyện, tôi còn lâu mới tin! Trước kia chính tay anh bưng thuốc độc đến cho Thiên Thiên uống, anh quên rồi à? Coi như tôi mắt mù, yêu phải một kẻ vừa ăn bám vừa ác độc như anh.” “Bây giờ anh chịu khó mà dỗ dành nịnh nọt Thiên Thiên đi, cô ta là cây rung tiền của anh cơ mà. Anh có cô ta rồi, không đoái hoài gì đến tôi cũng là lẽ đương nhiên, dù sao tôi cũng không có tiền như cô ta. Nhưng anh nhớ lấy, đừng tưởng Bạch Lệ này dễ bắt nạt, tôi sẽ khiến mẹ con anh phải hối hận!” “Cô định làm gì?” – Ngụy Đông bắt lấy vai Bạch Lệ, hung dữ nhìn cô ta. Nhưng cô ta không hề bị dọa, nhìn Ngụy Đông đầy khinh bỉ: “Đến lúc đó anh sẽ biết thôi. Không phải muốn đi thăm mẹ sao? Mau đi đi chứ!” “Bạch Lệ! Nếu cô dám làm gì tôi sẽ không tha cho cô đâu! Chưa nói đến việc mẹ không thể nào hại con cô, cho dù có là do mẹ làm thật cũng không có gì đáng trách. Mẹ không thích con gái, tôi cũng không thích!” “Không có gì đáng trách?” Lúc này, có lẽ tim cô ta vô cùng đau đớn. “Bớt giả điên giả khùng đi, sao cô không quan tâm mẹ chút đi. Đúng là không nên yêu thương loại người như cô!” Trịnh Thu Mai (Quần Đùi Hoa) dịch.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容