“CON TRAI CƯNG CỦA MẸ” ĐÁNG SỢ ĐẾN MỨC NÀO? (PHẦN 8/10)

Bạch Lệ ra mở cửa, bà ta cả người đầy máu, bầm tím khắp nơi, nhìn như không còn một chút sức lực nào, dùng cả chân và tay bò vào phòng khách.

 Có lẽ không có gì đáng xem nữa, tôi ném điện thoại sang một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần. Là Lâm Thạc, anh ấy bước vào phòng, trên tay cầm bó hoa cẩm chướng. “Sao anh lại ở đây?” “Trong bệnh viện này có bạn của anh…” Lâm Thạc dừng một lúc rồi nói:  “Ngụy Đông công khai yêu đương với người khác, em biết chưa?” “Không biết! Có chuyện như vậy sao?” “Cô gái ấy tên là Trương Hy Thiến, đáng lẽ ra là người được giới thiệu cho anh.” “Nếu đã biết rõ Ngụy Đông là người như thế nào, anh không nhắc nhở cô bạn đó của anh sao?” Đương nhiên tôi không mong Lâm Thạc nhắc nhở, nếu không bàn cờ tôi mất công sắp đặt sẽ không còn đặc sắc nữa. “Chẳng có gì phải nhắc nhở cả, coi như là để Ngụy Đông cho cô ấy bài học, sau này bớt ngây thơ đi.” “Có gì mà anh có thể giúp được không? Em cứ nói đi.” “Sao anh lại muốn giúp em? Bị Bạch Lệ cắm sừng nên không cam tâm sao?” “Có lẽ vậy, cho nên em cứ việc lợi dụng anh đi, anh cũng rất hy vọng cống hiến một phần sức lực trong công cuộc trả thù của em đấy.” Lâm Thạc đi không được bao lâu thì có người gọi đến, là Lý Viên Viên, có lẽ Giả Tân Nghĩa bị bắt rồi. Với bản tính vô tình của mẹ chồng tôi, bà ta bị bắt mà không khai ra Giả Tân Nghĩa mới là lạ. “Chị Thiên Thiên, lần này Giả Tân Nghĩa chắc sẽ rất thảm, đi tù là rõ, bị kết án chắc cũng không nhẹ đâu.” “Chị biết rồi.” Viên Viên còn được việc hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Con bé phá khóa ngăn kéo của Giả Tân Nghĩa sau đó lại khôi phục nguyên trạng. Viên Viên không chỉ tìm được thuốc độc của Giả Tân Nghĩa mà còn tìm được nhật ký của ông ta. Con bé nói ông ta là người vô cùng giả tạo, nhật ký thì viết mình vô cùng hối hận, nhưng sau đó lại tiếp tục làm điều ác. Viên Viên chụp lại quyển nhật ký cho tôi sau đó giao lại cho cảnh sát. Mục đích lần giả trúng độc này của tôi là tống Giả Tân Nghĩa vào tù, kết quả thành công tốt đẹp. Mẹ chồng tôi được thả về ngay tối hôm ấy, điều này ít nhiều khiến tôi có chút ngạc nhiên. Có lẽ bà ta đã đổ hết tội lên đầu Giả Tân Nghĩa, dù sao trong tin nhắn cũng chỉ ghi là “thuốc bổ”. Còn một việc nữa vô cùng kỳ lạ, trong danh sách nạn nhân ghi trong nhật ký, Giả Tân Nghĩa không hề nhắc đến việc bán thuốc cho mẹ chồng tôi. Hôm nhận được thuốc từ Giả Tân Nghĩa, bà ta nhắn tin wechat cảm ơn đã nói thế này: Cảm ơn ông, năm đó quen biết ông quả là điều may mắn. Giả Tân Nghĩa nói: Đừng nhắc đến quá khứ nữa. Tôi giúp bà nốt lần này, sau này đừng bao giờ tìm tôi nữa. Có lẽ hai chữ “năm đó” mới là nguyên nhân khiến ông ta cắn chặt răng không chịu khai ra mẹ chồng tôi. Bà ta nhìn có vẻ chỉ là một ngời phụ nữ hết sức bình thường, một bà nội trợ không có công việc cố định gì. Tôi chỉ biết bà ta trước kia từng bán quần áo ở chợ, sau đó bán bảo hiểm, bố mẹ tôi còn nói bà ta từng tham gia bán hàng đa cấp. Bố mẹ tôi từng rất phản đối tôi cưới Ngụy Đông bởi họ hiểu rõ quá khứ gia đình anh ta. Lúc ấy tôi khăng khăng rằng bà ấy chỉ là người bị lừa. Nhưng bố mẹ tôi lại nói, người không tin tiền tài từ trên trời rơi xuống sẽ không bao giờ bị lừa như vậy. Hôm nay nghĩ lại, đúng là “cá không ăn muối cá ươn”. Năm ấy nếu không phải do tôi tuyệt thực để đe dọa, bố mẹ tôi nhất định sẽ không đồng ý để tôi cưới Ngụy Đông. Sau này bà ta còn chơi cổ phiếu, mua vé số, đánh mạt chược. Về việc bán hàng đa cấp, tôi lại nghĩ đến một chi tiết rất kỳ lạ. Bố Ngụy Đông có một người bạn thân đang ở tù, nghe nói là người cầm đầu tổ chức bán hàng đa cấp, chính ông ta là người lừa mẹ ngụy Đông tham gia tổ chức. Ngụy Đông gần như tháng nào cũng mang quà đến thăm người bạn này của bố anh ta. Đáng lẽ ra người bị hại sẽ không bao giờ đến thăm người hại mình mới đúng. Trong lòng tôi đột nhiên có một suy đoán, mẹ chồng tôi có lẽ nào không phải là người bị hại mà lại là một trong những người cầm đầu lừa đảo? Hơn nữa người bạn kia của bố Ngụy Đông đã ngồi tù hơn 10 năm rồi, chỉ vì tội buôn bán đa cấp mà bị kết án lâu vậy sao? Còn bao nhiêu chuyện của hai mẹ con họ mà tôi không biết? Liệu có liên quan gì đến “năm đó” mà Giả Tân Nghĩa từng nhắc đến. ———————————————- Mẹ chồng tôi nghĩ rằng chỉ cần được thả về nhà là đã hoàn toàn xong việc. Nhưng tôi biết rõ, Bạch Lệ sẽ không dọa suông. Đương nhiên, đây chính là mục đích thứ hai của tôi. Tôi phải khiến Bạch Lệ nhìn rõ bộ mặt thật của mẹ con bọn họ, để ba người họ xâu xé lẫn nhau. Như vậy mới kích thích, cãi cọ vặt vãnh thì có ích gì? Trước kia quan hệ của tôi và Bạch Lệ rất tốt nhưng sau đó không còn thân thiết nữa, nguyên nhân xuất phát từ một chuyện rất nhỏ. Lần đó Bạch Lệ vừa mang thai được hơn một tháng, có một con chó trong khu xông ra làm cô ta bị dọa sợ nhưng chưa hề cắn cô ta. Cô ta cãi nhau với chủ của con chó đó, bắt người chủ xin lỗi nhưng đối phương nhất định không chịu. Bạch Lệ cười lạnh: “Thế thì chị trông chó của mình cho cẩn thận vào, kẻo có ngày bị đánh chết đấy!” Ngày hôm sau con chó đó chết luôn, tôi không nghĩ rằng đây là trùng hợp, nhất định có liên quan đến Bạch Lệ. Tôi hỏi Bạch Lệ, cô ta nói con chó đó chết chưa hết tội. Tôi không có bằng chứng là cô ta làm, sự việc cũng chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng kể từ đó tôi không còn muốn thân thiết với cô ta nữa. Từ sự việc này có thể thấy được tính cách của Bạch Lệ – có thù tất báo. Đến một con chó chưa hề cắn mình cô ta cũng không tha, huống hồ là người muốn hạ độc giết con cô ta. Lúc mẹ chồng tôi về đến nhà đã hơn một giờ đêm, muốn giải thích với Bạch Lệ nhưng cô ta đã ngủ từ lâu, giả vờ ngủ. Ngụy Đông hỏi mẹ anh ta đứa con của Bạch Lệ phải làm sao, dù sao cũng không thể để cô ta sinh nó ra. Trương Hy Thiến muốn ra mắt gia đình Ngụy Đông, nhưng anh ta không dám đưa cô ta về. “Mẹ, vụ này phải giải quyết nhanh lên.” “Giả Tân Nghĩa bị bắt rồi, nếu mẹ không đổ hết tội cho ông ta thì mẹ cũng không về được đến nhà. Giờ cũng không biết phải mua thuốc ở đâu. Hơn nữa bây giờ nó đã nghi ngờ mẹ rồi, bỏ thuốc cho nó thêm lần nữa kiểu gì nó chẳng làm loạn lên. Mẹ nghĩ hay là… giải quyết dứt khoát luôn đi. Chọn ngày nào đấy dỗ nó lên núi thắp hương. Mẹ nghe nói núi lão Bát là núi hoang, trên núi có một cái miếu. Ở đó không có máy quay giám sát đâu, có dỗ được nó đi không thì phải xem con dỗ kiểu gì rồi.” Bạch Lệ thông minh hơn tôi tưởng, đi chân trần đến gần cửa phòng nghe mẹ con họ nói chuyện một hồi lâu rồi lại khẽ khàng trở về giường ngủ. Sáng hôm sau, mẹ chồng tôi giải thích với Bạch Lệ: “Hôm qua là do bác sĩ Giả lấy nhầm thuốc. Ôi sao một bác sĩ mà lại dấu thuốc độc bên người cơ chứ. Con phải tin mẹ và Ngụy Đông. Thiên Thiên đã không sinh được rồi sao mẹ còn làm khó con làm gì?” “Vâng.” Tôi vẫn đang ở bệnh viện còn Duệ Duệ vẫn luôn ở nhà bà ngoại, giờ chỉ có ba người bọn họ ở nhà. Ngụy Đông không có gì phải kiêng dè, kéo Bạch lệ vào lòng hôn ngấu nghiến lên mặt cô ta. “Con của chúng ta không ảnh hưởng gì chứ?” – Ngụy Đông xoa bụng Bạch Lệ rồi hỏi, cô ta cười nói: “Không, con bé mạnh mẽ lắm.” “Gần đây nhiều chuyện xảy ra quá, hay là anh đưa em đi tản bộ trên núi để giải tỏa nhé? Nghe nói núi Lão Bát có ngôi miếu rất linh, chúng ta đi thắp hương đi, em cầu con được khỏe mạnh, anh cầu khởi nghiệp thành công.” “Hôm nay đang mưa, đợi trời quang mây tạnh rồi hẵng đi.” Tôi tưởng rằng Bạch Lệ chỉ biết khoa chân múa tay và giả vờ vô tội, không ngờ cũng khá thông thông minh. Cũng đúng, trước kia tôi không hề phát hiện ra cô ta nhìn trúng Ngụy Đông. Ngụy Đông yên tâm phần nào, lại ăn mặc sạch sẽ tinh tươm đi hẹn hò với Trương Hy Thiến. Tôi muốn xem xem Bạch Lệ định làm gì, lúc nào sẽ ra tay, nhưng cả ngày cô ta không làm gì cả. Đến gần tối, Bạch Lệ lôi từ trong ngăn kéo ra một chiếc điện thoại cổ lỗ sĩ, soạn tin nhắn rồi gửi đi. Tôi không nhìn thấy nội dung tin nhắn. Không lâu sau, mẹ chồng gọi Bạch Lệ ra ăn cơm, chị ta nói mẹ mình mua hơn hai cân thịt bò hầm ở quán ven Hồ Đông, đang để ở quán, nhờ bà ta đến lấy. “Được được, mẹ chơi vài ván mạt chược rồi sẽ đi.” Gần bốn tiếng đồng hồ sau bà ta trở về, âm thanh gõ cửa rất nhỏ. Bạch Lệ ra mở cửa, bà ta cả người đầy máu, bầm tím khắp nơi, nhìn như không còn một chút sức lực nào, dùng cả chân và tay bò vào phòng khách. Trịnh Thu Mai (Quần Đùi Hoa) dịch.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容