“CON TRAI CƯNG CỦA MẸ” ĐÁNG SỢ ĐẾN MỨC NÀO? (PHẦN 9/10)

Ba ngày sau, Bạch Lệ chết.

 Ba ngày sau, Bạch Lệ chết. Nguyên nhân là do tai nạn ngoài ý muốn, rằm tháng 7 ngồi đốt vàng mã bên bờ sông không cẩn thận rơi xuống nước. Lúc Ngụy Đông cứu được Bạch Lệ lên, cô ta đã không còn thở nữa, đưa đến bệnh viện cũng không cứu được. Bố Bạch Lệ bị bệnh nặng nằm liệt giường nhiều năm, mẹ cô ta rất khỏe mạnh nhưng đầu óc lại hơi lẩm cẩm. Từ khi mang thai, Bạch Lệ đã đưa Duệ Duệ cho mẹ mình chăm sóc. Biết tin con gái qua đời, mẹ Bạch Lệ vội vàng đưa Duệ Duệ đến. Ngụy Đông quỳ trước linh cữu khóc lóc không ngừng, nói anh trai mất sớm, mình không chăm sóc tốt cho chị dâu. Dù chị dâu từng có bạn trai rồi lại bị bỏ rơi, nhưng anh ta vẫn luôn coi chị dâu như người thân ruột thịt, hứa hẹn sẽ thay anh cả và chị dâu dạy dỗ Duệ Duệ nên người. Mẹ Bạc Lệ dù đang rất đau lòng nhưng vẫn bị lời nói của Ngụy Đông làm cho cảm động. Tôi giúp bọn họ lo liệu hậu sự của Bạch Lệ. Trong đêm khuya tĩnh lặng, tôi thắp hương trước linh cữu Bạch Lệ, yên lặng nhìn di ảnh của cô ta. Bạch Lệ cứ thế mà ra đi, trả giá cho sự ích kỷ và tham lam của chính mình. Người mà cô ta từng yêu, từng muốn dựa dẫm cả đời, lại chưa từng trao cho cô ta một giọt lệ nào thật lòng thật dạ. Người khóc vì cô ta, cuối cùng chỉ có người mẹ già lẩm cẩm và đứa con còn thơ dại. Sau khi hỏa táng, Ngụy Đông đưa cho mẹ Bạch Lệ chút tiền, để bà ấy tiếp tục đưa Duệ Duệ về nhà nuôi dưỡng. Tôi cũng đưa tiền cho bà ấy, rồi lấy số điện thoại của nhau, dặn dò rằng có chuyện gì thì tìm tôi hay Ngụy Đông đều được. Trên đường từ tang lễ trở về, tôi đưa cho Ngụy Đông một tấm thẻ: “Tiền của bố mẹ em còn nửa tháng nữa là đến kỳ hạn, sau đó sẽ chuyển vào cái thẻ này. Anh giữ cẩn thận nhé, đây là tích lũy cả đời của bố mẹ em đấy.” Trên mặt Ngụy Đông hiện lên nét vui sướng không tài nào che dấu. Là 10 tỷ đấy, anh ta sắp thật sự có được nó rồi, sau đó sẽ cưới tiểu thư nhà giàu, cuộc sống bước sang một trang mới. Ngụy Đông nắm chặt tấm thẻ vào trong tay, tiếp tục thề thốt trước mặt tôi: “Em bảo bố mẹ yên tâm, anh nhất định sẽ thành công, cũng sẽ yêu em trước sau như một, không bao giờ rời xa.” Tôi cười nói: “Em tin anh mà” Có được tài sản của tôi, lại không còn hòn đá ngáng đường là Bạch Lệ nữa, Ngụy Đông yên tâm hơn rất nhiều, đẩy nhanh tiến độ công việc. Dù sao tiền cũng chắc chắn về tay rồi, Trương tiểu thư cũng đang giục Ngụy Đông thể hiện tài năng sự nghiệp với gia đình cô ta, Trong lúc cấp bách Ngụy Đông lại tiếp tục đi vay nặng lãi, gióng chống khua chiêng mở rộng văn phòng, nhân sự, trông thì có vẻ vô cùng oai phong. 19 tháng 9 là ngày rất đẹp. Ngày hôm nay, Ngụy Đông chào đón giây phút đỉnh cao của cuộc đời mình, nhà máy giấy chính thức khai trương. Anh ta mời rất nhiều người, trong đó có cả bố Trương Hy Thiến, còn cô ta thì giúp Ngụy Đông cắt băng khánh thành. Bên ngoài nhà máy đỗ một hàng xe sang, đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, phụ nữ mặc lễ phục, ai nấy đều bóng bẩy thơm tho, cảnh tượng giống hệt một khách sạn hạng sang. Trương tiểu thư muốn trợ uy cho chồng chưa cưới, còn giúp anh ta mời cả phóng viên. Ngụy Đông với khuôn mặt ngập tràn sức sống, thoải mái nói chuyện trên sân khấu, còn ánh mắt ngưỡng mộ của Trương Hy Thiến luôn gắn chặt trên người anh ta. Ai nấy đều nhìn Ngụy Đông đầy hâm mộ, anh ta một thân đồ Tây sang trọng mỉm cười đắc ý. Chắc chắn Ngụy Đông đang nghĩ rằng, từ giờ trở đi, cuộc đời mình sẽ là những chuỗi ngày vinh quang vô hạn. “Vì tương lai của chúng ta, cạn ly!” Ngụy Đông vừa nâng ly, mọi người vẫn chưa kịp uống, bỗng có mấy người xông vào la hét ầm ĩ: “Ngụy Đông! Trả tiền!” Đó là mấy chủ nợ đầu tiên của Ngụy Đông, đến hạn trả tiền nhưng anh ta vẫn luôn trì hoãn chưa chịu trả, tôi đã âm thầm bảo họ đến thẳng bữa tiệc để đòi tiền. Nụ cười của Ngụy Đông cứng lại, không khí vui mừng hân hoan chỉ vì một câu nói mà hoàn toàn biến mất, Trương Hy Thiến đứng dậy nghi hoặc nhìn anh ta: “Có chuyện gì vậy?” “Hiểu lầm! Chắc chắn là hiểu lầm mà thôi!” – Ngụy Đông vội vàng giải thích, nói với mấy kẻ mới xông vào: “Các vị, có phải nhận nhầm người rồi không?” Có người tiến lên phía trước nhét hợp đồng vay tiền vào tay Ngụy Đông: “Hiểu lầm cái gì? Trả tiền đi!” Ngụy Đông còn chưa giải thích xong với chủ nợ này, một đám chủ nợ khác đã kéo nhau đến, cứ thế hết tốp này đến tốp khác. Mặt Ngụy Đông đỏ lựng lên, mồ hôi rơi tí tách, đén áo sơ mi cũng bị mồ hôi thấm ướt. Ngụy Đông xấu hổ nhìn Trương Hy Thiến, bây giờ có lẽ nói là hiểu lầm cũng không còn tác dụng nữa. Anh ta sốt sắng ôm lấy eo Trương Hy Thiến, giải thích với cô ta: “Bảo bối, em nghe anh nói…” Một người bạn của Ngụy Đông đứng dậy, trách mắng anh ta: “Cậu và Thiên Thiên đã ly hôn đâu, sao lại dám gọi người khác là bảo bối như thế?” Mặt Trương Hy Thiến ngay lập tức biến sắc, chỉ thẳng vào mũi Ngụy Đông mà hỏi: “Sao anh nói anh đã ly hôn rồi? Còn nói bị vợ phản bội, anh là người bị hại?” “Thiên Thiên tốt như vậy, sao cậu dám nói những lời như thế?” – Bạn Ngụy Đông lắc đầu nói: “Ôi, không ngờ cậu lại là loại người như vậy, coi như tôi không có người bạn như cậu.” Dưới sân khấu, mọi người rầm rì bàn tán, nhà họ Trương có tiền có địa vị, nào đã bị mất mặt như vậy bao giờ. Trương Hy Thiến cầm ly rượu hất thẳng lên người Ngụy Đông: “Buồn nôn! Không có tiền thì nói là không có tiền đi, giả vờ giàu có để làm gì? Chưa ly hôn mà còn dám theo đuổi tôi để tôi thành người thứ ba? Anh cứ chờ đấy cho tôi! Bố, chúng ta đi!” “Thiến Thiến!” “Thiến Thiến, em nghe anh nói, anh không phải loại người ấy đâu! Thiến Thiến!” Bố Trương Hy Thiến lạnh lùng nhìn Ngụy Đông, nhếch môi khinh bỉ rồi xoay người đi theo con gái. Ngụy Đông muốn đuổi theo bố con họ để giải thích nhưng bị một đám chủ nợ ngăn lại, nhân viên và công nhân mới tuyển biết được mình bị lừa cũng vây lại mắng anh ta đòi thanh toán tiền lương. Ngụy Đông như bị nhấn chìm trong nợ nần và những lời mắng chửi. Tất cả những điều này đều là Lý Viên Viên trốn trong đám đông phát trực tiếp cho tôi xem. Chỉ trong một ngày, Ngụy Đông rơi từ trên thiên đường xuống mặt đất, ngã vô cùng đau đớn. Không chỉ vậy, anh ta còn bị chủ nợ lôi đi đánh một trận, cả nhà máy bị đập tan nát, xe cũng bị lấy đi, trên người không còn một đồng một cắt, đến tiền đi bệnh viện cũng không có. Buổi tối, trên đường lết về nhà, Ngụy Đông tiếp tục bị nhân viên nhà máy chặn đánh thêm một trận nữa, mỗi cú đá đều nhắm thẳng vào điểm chí mạng, dường như muốn khiến Ngụy Đông tàn phế. Tôi vừa xem xong thông tin bạn tôi gửi về thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Ngụy Đông yếu ớt bò vào nhà, mẹ anh ta bị dọa sợ chết khiếp. “Đông Đông! Con sao thế? Hôm nay không phải là con đi…” Tôi từ trong phòng ngủ bước ra, bà ta vội vàng ngậm miệng. “Nợ tiền, bị chủ nợ đánh, con đau lắm.” Ngụy Đông khó khăn lắm mới nói hết một câu, dường như hơi thở cũng trở nên yếu ớt. “Thiên Thiên, làm sao đây con, hay mình đưa Đông Đông đi bệnh viện đi!” “Không được! Bọn họ nói nếu con có tiền đi bệnh viện mà không có tiền trả nợ thì sẽ… sẽ đánh chết con.” Ngụy Đông nhịn đau trốn ở nhà ba ngày liền, tay nắm chặt tấm thẻ ngân hàng mà tôi đưa. “Đợi đến khi có 10 tỷ rồi tôi sẽ khiến các người sáng mắt ra! Tôi phải khiến tất cả các người phải hối hận!” Anh ta vẫn mơ về 10 tỷ, vẫn khát khao đổi đời. “Ngày mai là có tiền rồi đúng không em?” – Ngụy Đông nắm chặt tay tôi, gọi tôi là bảo bối. Chỉ khi mơ về cuộc đời huy hoàng xán lạn sau này, những cơn đau trên người anh ta mới giảm đi đôi chút. “Ừ, ngày mai, ngày mai là ngày lành tháng tốt đấy.” – Tôi cười nhẹ nói. “Tốt quá rồi, Ngụy Đông này vẫn có cơ hội phát tài!” Ngụy Đông nhịn đau, đem theo ước mơ đổi đời đi vào giấc ngủ. Ngụy Đông mong ngóng cả đêm, trời cuối cùng cũng sáng, khổ sở chờ đến 9h30, thúc giục tôi kiểm tra xem tiền đã chuyển đến chưa. Vết thương của anh ta bắt đầu mưng mủ, lại thêm cả đêm không ngủ ngon, sắc mặt nhợt nhạt, môi tím tái, đau đớn khó nhịn. “Có tiền là anh có thể đi trả nợ, đi bệnh viện, anh đau lắm rồi!” Lúc anh ta nói câu này, dường như sắp khóc lên thành tiếng. Đúng là quá thảm, thảm đến mức không thể thảm hơn, nhưng tất cả đều là những thứ anh ta đáng phải nhận. Nếu không phải vì muốn anh ta chịu khổ thêm mấy ngày thì tôi đã lật mặt với anh ta lâu rồi. Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa truyền đến, Ngụy Đông sợ hãi thu người lại. “Đến đòi nợ sao? Có phải bọn họ tìm đến tận đây không?” Mấy ngày hôm nay chủ nợ liên tiếp tìm đến cửa, Ngụy Đông tựa như chim sợ cành cong. Mẹ chồng tôi cũng vô cùng sợ hãi, không dám mở cửa, trốn trong phòng khách ngó ra ngoài. Tôi cười nói với Ngụy Đông: “Đừng sợ, sẽ không có chủ nợ tìm anh đâu, anh an toàn rồi.” “Đúng đúng đúng! Anh an toàn rồi, giờ anh có tiền trả cho bọn họ rồi, tiền chuyển đến rồi đúng không? Em mau kiểm tra đi! Có tiền thì lập tức trả hết nợ, anh lại có thể đông sơn tái khởi!” “Ừ đúng rồi, còn có thể cưới tiểu thư nhà giàu nữa chứ.” Anh ta khó hiểu nhìn tôi: “Thiên Thiên, giờ nào mà em còn đùa được nữa, mau kiểm tra đi, anh đau sắp chết rồi…” “Đau hơn cả con chúng ta đã từng đau sao?” Tôi thu lại nét cười, lạnh lùng nhìn anh ta. Cuối cùng cũng đã đến lúc lật bài rồi. Cứ nghĩ đến đứa bé đáng thương ấy mũi tôi lại chua xót, nhưng trái tim chỉ toàn rét lạnh. “Em nói gì cơ? Em có ý gì?” “10 tỷ à? Ha ha, lấy đâu ra 10 tỷ. Bố mẹ tôi không có 10 tỷ đâu, mà kể cả có cũng sẽ không bao giờ đưa cho kẻ lòng lang dạ sói như anh!” “Em?” Anh ta ngây ngốc nhìn tôi tựa như nhìn một người xa lạ, tựa như không hiểu lời tôi nói. Cảm giác của anh ta bây giờ liệu có giống với tôi trước kia, khi nghe thấy anh ta và mẹ mình lên kế hoạch giết chết con tôi. “Em lừa anh sao?” “Đúng vậy đấy!” “Cô lừa tôi? Sao cô dám lừa tôi? Cô có biết vì 10 tỷ này tôi đã làm những gì không?Tôi vốn có mọi thứ trong tay, chỉ vì 10 tỷ này mà bây giờ không còn gì nữa cô có biết không?” Anh ta muốn đứng dậy xông về phía tôi, dáng vẻ tựa như muốn cắn chết tôi, nhưng anh ta không còn chút sức lực nào, không tài nào nhúc nhích. “Anh hỏi tôi tại sao à? Vậy tại sao anh phải hại chết con tôi? Tại sao đã hứa là yêu tôi trọn đời vậy mà lại lên giường với chị dâu, còn để chị ta mang thai! Đúng rồi đấy, bây giờ anh không còn gì hết, con trai không còn, con gái không còn, công việc không còn! Vừa khéo với lời thề của anh trước kia. Ngụy Đông, kết cục như vậy, là tự anh chuốc lấy!” “Cô? Cô biết hết rồi sao? Sao cô biết được? Cô biết lúc nào? Đồ ác độc! Cô cố ý hãm hại tôi!” Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa ngày một vang. “Cảnh sát đây! Mở cửa!” “Cảnh sát sao? Cảnh sát đến làm gì?” – Ngụy Đông sửng sốt, yếu ớt chau mày, giờ đây đến chau mày cũng khiến anh ta mất sức. Anh ta dường như quên sạch những việc mình đã làm, hoặc anh ta nghĩ những gì mình làm đều kín kẽ hoàn hảo, cảnh sát sẽ không bao giờ tìm đến anh ta. Tôi im lặng không nói, bước chân rời khỏi phòng ngủ hướng về phía cửa. Tôi không muốn đồng chí cảnh sát phải đợi quá lâu. Trịnh Thu Mai (Quần Đùi Hoa) dịch.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容