“CON TRAI CƯNG CỦA MẸ” ĐÁNG SỢ ĐẾN MỨC NÀO? (PHẦN 10 – PHẦN CUỐI)

Tôi tạm biệt một cuộc hôn nhân, tạm biệt một đứa trẻ, còn họ thì tạm biệt cuộc đời này.

 Mẹ chồng tôi không nghe thấy chúng tôi nói chuyện, trông bà ta như một con chuột sợ sệt nắm chặt tay nắm cửa. Vốn tưởng là chủ nợ, nhưng là cảnh sát còn khiến bà ta sợ hãi hơn. “Thiên Thiên, sao lại có cảnh sát đến, có phải họ biết Ngụy Đông bị đánh nên mới đến không… Cảnh sát sẽ không tự dưng mà đến đâu, có phải vì bọn chủ nợ mà đến không?” – Bà ta thấp giọng hỏi tôi. Trên mặt bà ta tràn đầy sợ hãi, cho dù bà ta có nghĩ rằng kế hoạch của mình vô cùng kín kẽ thì giờ có lẽ cũng đang lo sợ có chỗ nào lộ ra sơ hở. Tôi bước đến, tay đặt lên tay nắm cửa, bà ta nói: “Đừng mở cửa! Thiên Thiên! Không được mở cửa!” Tôi giả vờ không nghe thấy, đẩy bà ta ra, cứ thế mà mở cửa. “Sao vậy? Là cảnh sát mà!” Ngoài cửa có ba đồng chí cảnh sát, giơ cho tôi xem huy hiệu. “Chúng tôi đến điều tra về cái chết của cô Bạch Lệ. Có người báo án, nói rằng cô Bạch Lệ bị mưu sát.” “Mưu sát? Không thể như vậy được! Nó chưa từng đắc tội với ai, lại còn không có tiền, ai giết nó để làm gì? Dù gì cũng phải có lý do thì mới giết người được chứ? Hơn nữa nó rơi xuống nước chết đuối chính mắt con trai tôi nhìn thấy, con tôi không biết bơi, lúc gọi được người cứu Bạch Lệ lên thì đã muộn rồi. Ai ăn no rảnh rỗi lại đi báo án như vậy, để con dâu tôi chết cũng không được yên!” “Ngụy Đông! Đúng rồi, nhất định là do con trai tôi nợ tiền người ta, bọn họ muốn đổ oan cho nhà tôi đây mà!” “Bác gái đừng kích động, chúng tôi sẽ không đổ oan cho bất cứ ai, cũng sẽ không tha cho bất cứ tên tội phạm nào. Bây giờ chúng tôi cần lấy lời khai riêng từng người trong nhà, mong gia đình phối hợp.” Sau đó, bà ta và Ngụy Đông lần lượt theo cảnh sát đi vào phòng. Đương nhiên, hai mẹ con họ cực lực chối tội. Bọn họ vẫn chưa biết trong tay cảnh sát có gì, nhưng tôi thì biết rõ. Sau khi Bạch Lệ sai người đánh mẹ chồng, ba người bọn họ vẫn phải cố tỏ ra là chưa có chuyện gì xảy ra. Hai mẹ con họ cũng không phải là người ăn chay, chẳng mấy chốc đã tóm được tên côn đồ đã đánh bà ta, đưa cho hắn tiền rồi bảo hắn buổi tối gọi Bạch Lệ ra ngoài. Bạch lệ chột da, lấy cớ là đi ra ngoài đốt vàng mã, còn cố tình mua mấy xấp vàng mã trước cổng tiểu khu. Ngụy Đông bám theo cô ta đến bên bờ sông, tìm chỗ góc chết của camera giám sát, nhân lúc trời tối ít người qua đường đẩy cô ta xuống nước. Sau đó anh ta giả vờ kêu cứu, rất lâu sau mới có người kéo được Bạch Lệ lên. Tất cả những điều này đều được người mà tôi thuê để bám theo Ngụy Đông quay lại. Sau khi đưa tôi video anh ta liền biến mất, nói là do cảm thấy tội lỗi. Tên côn đồ kia không hề biết Ngụy Đông bắt hắn gọi Bạch lệ ra để giết cô ta. Tôi tìm người đưa video cho hắn, xem xong liền bị dọa sợ, lại cộng thêm lương tâm dằn vặt, hắn ta liền chủ động đi báo án, tố cáo Ngụy Đông. Hai mẹ con họ cứ nghĩ rằng Bạch Lệ hỏa táng là mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc, quá khứ sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi, sẽ không có bất cứ ai nghi ngờ hay điều tra bọn họ. Mặc dù lúc nhắn tin đã rất chú ý nhưng bà ta vẫn bị cảnh sát phát hiện chứng cứ phạm tội trong lịch sử trò chuyện, chứng cứ chứng minh rằng bà ta cũng là đồng phạm. Không những vậy, khi còn sống Bạch Lệ có viết một bức thư kể lại mọi chuyện, giấu dưới giường mình. Có lẽ cô ta cũng dự cảm được kết cục của chính mình. Tôi đã nhân lúc hai mẹ con họ ra khỏi nhà sai người gỡ hết máy quay trộm từ lâu, sau đó dẫn cảnh sát vào phòng Bạch Lệ, để họ thuận lợi tìm được bức thư kia. Cảnh sát còn phát đoạn video Ngụy Đông hành hung ngay trước mặt hai mẹ con họ. Ngụy Đông và mẹ anh ta giờ đây chỉ biết ngây ra đầy khiếp sợ. “Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào như vậy!” – Ngụy Đông lặp đi lặp lại câu nói ấy, tựa như đã phát điên. “Không thể nào! Những thứ này đều là ngụy tạo!” “Đều là cô ta hại tôi!” – Ngụy Đông dường như trở nên tỉnh táo, gầm lên chỉ vào tôi: “Là cô ta, cô ta nói có 10 tỷ, vậy nên tôi mới nghĩ mình sắp phát tài, mới mua nhà mua xe, mới giết Bạch lệ!” “Ngụy Đông!” – Mẹ anh ta hét lên “Ngụy Đông con nói gì vậy! Con giết Bạch Lệ lúc nào!” “Hết cách rồi mẹ ơi! Đều vô dụng thôi, chối tội cũng vô dụng thôi, chứng cứ như vậy rồi…” Vậy là Ngụy Đông coi như đã nhận tội, sau đó hai mẹ con họ bị cảnh sát đưa đi. Chứng cứ đầy đủ, Ngụy Đông giết thai phụ, lại còn là người thân chung sống lâu ngày, những điều này đều là yếu tố làm tăng nặng hình phạt. Anh ta bị kết tội cố ý giết người, tử hình. Mẹ anh ta cũng bị kết án tù chung thân. Kháng cáo vô hiệu. Sau khi phán quyết có hiệu lực là có thể làm thủ tục thăm tù. Đó là lần cuối cùng tôi thăm anh ta. Ngụy Đông ở trong ngục, có lẽ không được bạn tù đối xử dịu dàng, lại thêm những vết thương chưa khỏi, nhìn lọm khọm như một lão già đã đi qua hết thảy bãi bể nương dâu. Anh ta vẫn còn hận tôi. Cách nhau một mặt kính thủy tinh, anh ta vẫn nghiến răng nghiến lợi mà mắng tôi, trách tôi hại anh ta. “Ngụy Đông, tôi tới thăm anh, chính là để anh bình tĩnh mà suy nghĩ lại. Mặc dù tôi cũng không được tính là tiểu thư nhà quyền quý, nhưng gia đình tôi có nhà có tài sản mấy chục tỷ, tôi lại còn là con một, tất cả những gì của tôi sau này đều là của anh cả. Trong bụng tôi có con của hai đứa mình, là con trai, nhất định vô cùng dễ thương. Tôi một lòng một dạ yêu anh, đối tốt với anh, với mẹ anh, với Bạch Lệ, với Duệ Duệ. Anh từng rất yêu tôi, rất hài lòng với những gì mình có, nhưng anh thay đổi từ bao giờ vậy? Vì ai mà anh mất đi tất cả? Là do mẹ anh! Là do người mẹ thân yêu của anh!” “Không cho phép cô nói mẹ tôi như vậy! Mẹ tôi không hại tôi! Mẹ tôi yêu thương tôi như vậy, bố tôi mất sớm, một mình bà ấy…” Tôi ngắt lời anh ta. “Anh biết bố mình chết thế nào không?” “Ông ấy không phải chết do tai nạn, là do mẹ anh chính tay hạ độc mà chết!” Tôi nói ra từng chữ từng chữ.  Sự thật này đủ để lấy mạng anh ta. Ngụy Đông đờ đẫn nhìn tôi tựa như bị trúng tà, rồi gương mặt bỗng tràn đầy phẫn hận. “Không! Cô nói dối! Cô lừa tôi!” “Tôi lừa anh làm gì? Giả Tân Nghĩa đã khai ra rồi, năm xưa mẹ anh tốn rất nhiều tiền mua thuốc độc của ông ta. Giả Tân Nghĩa không chịu được cuộc sống trong tù, khai ra tất cả sau đó tự sát rồi!” Đương nhiên việc Giả Tân Nghĩa khai ra cũng là do tôi ngầm tác động. “Không thể nào! Mẹ tôi không có lý do gì để giết bố tôi cả!” “Sao lại không có lý do? Mẹ anh là loại người thấy lợi là quên tình nghĩa, năm đó bà ta muốn nhanh chóng phát tài nên gia nhập tổ chức bán hàng đa cấp, còn chủ động quyến rũ bạn của bố anh, còn giết vài người không nghe lời trong tổ chức. Người bạn kia của bố anh bị buộc tội, bố anh lại là người chính nghĩa, định vạch tội mẹ anh, sau đó bị mẹ anh độc chết.” Bi kịch của Ngụy Đông đều bắt nguồn từ mẹ anh ta, từ việc anh ta là “con trai cưng của mẹ”. Giờ phút này anh ta mới biết, người mẹ mà mình nghe lời răm rắp, lại là hung thủ giết bố anh ta. Ngụy Đông đã hoàn toàn sụp đổ, nhưng vẫn không ngừng hét “không thể nào”. Còn tôi, lạnh lùng nhìn anh ta vài giây, sau đó xoay người rời khỏi. Tôi lại đi thăm mẹ chồng thân yêu của mình. Trong ngục không có ai sống thoải mái cả, bà ta cũng trở nên vô cùng tiều tụy. Đến lúc này, bà ta vẫn nghĩ rằng tôi sẽ giúp mẹ con họ, vẫn luôn chờ mong tôi đến. “Thiên Thiên à, cuối cùng con cũng tới rồi! 10 tỷ của bố mẹ con chuyển đến rồi đúng không? Con mau nghĩ cách đi, không chừng sẽ được giảm bớt án đấy!” Tôi ngồi đó, cười nhìn bà ta. “Bà nghĩ đến giờ này tôi còn giúp mẹ con bà nữa sao?” “Tại sao lại không giúp, hay là Đông Đông xảy ra chuyện rồi? Con không yêu nó nữa sao? Lần này nếu nó được thả ra ngoài sẽ càng yêu con hơn đấy!” “Xem ra trong lòng bà tôi vẫn luôn là một con ngu không hơn không kém nhỉ?” – Tôi cười nói: “À, cũng đúng, mấy ngày nay chắc Ngụy Đông không có thời gian nói chuyện với bà, 10 tỷ đó, không hề tồn tại!” “Cái gì?” Bà ta khiếp sợ nhìn tôi: “Con nói lại lần nữa?” “Biểu cảm của bà giống Ngụy Đông y đúc, rất bất ngờ à? Thế thì để tôi nói lại lần nữa, 10 tỷ của bố mẹ tôi không thể đưa cho lũ ác quỷ các người” “Không có 10 tỷ? Mày nói là có 10 tỷ cơ mà! Nếu không phải vì 10 tỷ này thì mẹ con tao đã không… Thì ra là do mày hại mẹ con tao!” Bà ta tựa như phát điên nhào về phía tôi, nhưng cách nhau một tầng kính, bà ta chẳng thể làm gì, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn tôi. “Đừng nói bậy, tôi đã làm gì đâu, chính sự tham lam và ích kỷ của bà đã hại mẹ con bà. Nếu các người không hại chết đứa con trong bụng tôi thì tôi cũng không nghĩ ra trò đùa 10 tỷ đâu!” “Mày là đồ độc ác, con mày chết đúng là đáng đời!” “Mày không sinh con được nữa rồi, còn nhà họ Ngụy vẫn còn con cháu.” – Bà ta cười toe toét, nghĩ rằng mình vẫn có cách khiến tôi khó chịu. “Tôi đến đây cũng để tự mình nói với bà việc này, Duệ Duệ không phải con cháu nhà bà. Tôi tìm ra bố ruột thằng bé rồi, cho bà xem này. Dù sao bao nhiêu năm như vậy, cũng nên nhìn xem mình nuôi hộ con ai chứ đúng không?” Tôi giơ điện thoại cho bà ta xem, mặt bà ta vặn vẹo, dường như không hề muốn tin, nhưng người đàn ông trong ảnh nhìn giống Duệ Duệ như đúc, bà ta không tin không được. “Bà bình tĩnh đi, còn nhiều chuyện bà chưa biết lắm.” – Tôi lạnh nhạt nói. “Chuyện bà giết bố Ngụy Đông, Giả Tân Nghĩa đã khai ra rồi. Giả Tân Nghĩa lọt lưới là do chúng tôi sắp đặt đấy. Bà có nhớ cái lúc tham lam 70 triệu tiền phí giới thiệu, đưa một cô bé thực tập sinh đến chỗ Giả Tân Nghĩa không?” “Thiên Thiên! Mày ác quá! Mày ác quá!” “Đúng! Tôi đã nói hết cho Ngụy Đông rồi, nhìn anh ta thì có vẻ xuống suối vàng cũng sẽ không nghe lời bà nữa đâu.” Bà ta điên cuồng nhảy lên mắng tôi, bị quản ngục cưỡng chế dắt đi. Bà ta bị mở phiên toà tăng án, lúc ấy tôi cũng có mặt. Ngụy Đông nhìn thấy bà ta, kích động xông lên muốn bóp cổ bà ta báo thù cho bố. Anh ta nói rất nhiều rất nhiều lời tàn độc, bà ta không chịu nổi, xuất huyết não rồi chết trước khi bị tuyên án tử hình. Mùa thu, là mùa thu hoạch, cũng là mùa tạm biệt. Tôi tạm biệt một cuộc hôn nhân, tạm biệt một đứa trẻ, còn họ thì tạm biệt cuộc đời này. Tôi nhìn lên bầu trời xanh thẳm, ngửi hương hoa cỏ đã lâu không ngửi thấy. Mọi thứ đã qua rồi, mà con người thì luôn phải bước về phía trước. “Hi, Thiên Thiên, em dạo này thế nào?” Tiếng chào từ sau lưng tôi truyền đến… Trịnh Thu Mai (Quần Đùi Hoa) dịch.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容