“QUÁ ĐỖI NGỌT NGÀO” – TIỂU THUYẾT NGỌT NGÀO (PHẦN 1)

Sáng sớm 7 giờ, tiếng chuông đồng hồ inh ỏi vang lên, tôi choàng tỉnh dậy sau giấc mơ rong ruổi với Chu Công. Vươn tay tắt đồng hồ, định bụng ngủ thêm một chút thì tiếng quát của mẹ tôi từ phòng khách vọng vào:

“Đường Khả! Mày có dậy cho tao không? Có cần tao vào rước mày ra không?”

Tôi nhắm mắt nghĩ, cũng không cần phải thế, chẳng phải ngày nào mình cũng ngủ nướng hay sao? Hôm nay mẹ làm sao thế nhờ?

3 giây sau, tôi như con cá bị đánh vội bật dậy.

Hôm nay khai giảng!!!

Vội vàng nhanh chóng chạy đến cầu cứu ba đưa tôi đi học, cuối cùng cũng có mặt ở trường trước 8 giờ.

Đứng trước bảng tin của trường, trong biển người, vừa đưa mắt tôi đã trông thấy Nhan Đình – người cao 1.68 nên rất dễ nhận ra, hôm nay cậu ấy buộc tóc đuôi ngựa.

“Nhan Đình!!”

Nghe thấy tiếng tôi, cậu ấy quay người lại, mừng rỡ vẫy tay chào, tôi chạy qua đó. Cậu ấy nắm lấy cánh tay tôi sung sướng nhảy nhót:

“Khả Khả, nhìn này, chúng mình học cùng lớp 1 đấy!!!”

Tôi kiễng chân lên, mắt lướt danh sách lớp 10-1, lướt mãi lướt mãi mới tìm thấy cái tên làm tôi xao xuyến: Kỷ Trầm.

Cậu ấy cũng ở lớp 1.

Lúc Nhan Đình kéo tôi vào lớp, phòng cũng sắp kín người. Trường tôi thuộc kiểu chuyển tiếp từ cấp 2 lên cấp 3 nên ở đây hầu như đều là những gương mặt quen thuộc.

Kỷ Trầm ngồi ở bàn cuối cùng, cậu ấy đang cúi đầu nhìn gì đó.

Sau khi giới thiệu, tôi ung dung tiến đến chỗ ngồi bên cạnh Kỷ Trầm ngồi xuống, lớp học vang lên vài tiếng hò reo. Tôi cuộn một cuốn sách lại, vờ đánh mấy cậu ấy thì mấy cậu ấy mới không trêu nữa. Tôi quay sang nhìn Kỷ Trần: “Chẳng biết mấy cậu ý nghĩ gì nữa, Kỷ Trầm, cậu đừng để ý nhé.”

Kỷ Trầm không nhúc nhích, chỉ cất tiếng “ừ”.

Tôi lấy đồ dùng học tập trong cặp để trên mặt bàn, giả vờ lục lọi tìm đồ rồi vươn người ra hỏi cậu ấy: “Ôi, tớ không mang bút rồi. Kỷ Trầm, cậu có mang không?”

Nhan Đình quay người lại trợn mắt nhìn tôi như đang mắn.g “chiêu cũ thế này rồi mà còn dùng!”

Tôi lườm cậu ấy, “kệ tớ xem nào!”

Quay đầu nhìn Kỷ Trầm, chuyển tầm nhìn sang hộp bút của tôi, chỉ liếc mắt qua rồi vươn ngón tay thon dài chỉ vào cây bút đen trong hộp bút.

“Ở đây”, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

Nụ cười cứng ngắc, cảm giác nói dối bị vạch trần là như thế nào? Chính là ngượng muốn độn thổ.

“Hahaha, thì ra ở chỗ này à, sao tớ mãi không tìm thấy nhờ?”

Kỷ Trầm không để ý tới tôi nữa, quay về tiếp tục đọc sách. Nhan Đình chứng kiến mọi việc, cậu ấy nhịn cười đến đỏ cả mặt, còn tôi thật sự muốn đá.nh cho cậu ấy một trận.

Khoảnh khắc thầy chủ nhiệm bước vào, không gian bỗng im phăng phắc. Thầy khoảng 40 tuổi, mặc đồ vest, đeo cà-vạt, đẩy kính mắt rồi cười.

“Thầy họ Dương, các em gọi thầy là thầy Dương, hoặc lão Dương cũng được. Ngày đầu tiên khai giảng, chúng ta sắp xếp lại chỗ ngồi nhé. Nào, các em ra ngoài xếp hàng thôi.”

Không phải chứ, ngày đầu tiên đi học đã xếp lại chỗ ngồi rồi?

Kỷ Trầm vẫn đắm mình ở trong thế giới của cậu ấy, dường như mọi chuyện đều không liên quan đến mình.

Tôi bặm môi.

Ngày lớp 8, vì thành tích học tập mà giáo viên xếp tôi ngồi cạnh Kỷ Trầm – người có thành tích tốt nhất, để cậu ấy đốc thúc tôi học hành. Tôi tứ.c tối xách balo chuyển đến chỗ cậu ấy, cố tình kéo ghế phát ra tiếng rầm. Tôi không thích ngồi cùng những đứa giỏi, thầy cô lúc nào cũng thích quản này quản nọ. Kỷ Trầm nhướn mày nhìn tôi, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi không quản cậu đâu, tôi không rảnh.” Giây phút đó tôi thấy mình ngu ngốc và tự luyến đến nhường nào.

Giờ xếp lại chỗ, tôi còn có thể ngồi bên cạnh cậu ấy không?

Kỷ Trầm thành tích tốt nhất, chắc chắn là người đầu tiên được chọn chỗ ngồi. Lão Dương bảo cậu ấy bước vào, đi đến cửa ra vào, cậu ấy đột nhiên quay lại nhìn tôi hờ hững, tôi chắc chắn, người cậu ấy nhìn là tôi.

Đây là ám hiệu gì chăng?

Cuối cùng cũng đến lượt tôi, tôi vừa bước vào phòng đã nhắm ngay vị trí trống bên cạnh Kỷ Trầm, tôi vui mừng chạy đến rồi ngồi xuống, mừng rỡ nhìn cậu ấy: “Kỷ Trầm, chúng mình lại là bạn cùng bàn rồi nè!”

Cậu ấy trầm trầm “ừ” một tiếng, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi một cái.

Được lắm! Đúng là người mình thích có khác! Quá chi là ngầu luôn!

Sau tiết tự học buổi tối, Nhan Đình khoác tay tôi lôi ra bên ngoài.

“Nhan Đình, cậu làm gì thế? Vội đi đầu tha.i à? Tớ còn chưa kịp chào Kỷ Trầm mà! Cậu bỏ tớ ra đi!”- Tôi tứ.c giậ.n.

Chạy đến cổng trường cậu ấy mới dừng lại, thở hồng hộc, ánh mắt lấp lánh.

“Đường Khả!! Cậu có tiền đồ phết đấy!!!” Cậu ấy phấn khích đến nỗi nói lắp ba lắp bắp.

“??” Tôi không hiểu gì cả.

“Cậu có biết hôm nay có bao nhiêu người muốn ngồi vào vị trí bên cạnh Kỷ Trầm không?? Ít nhất hơn 10 người đấy! Kỷ Trầm đều nói không được, chỉ có mỗi cậu là cậu ấy không nói không thôi!”

“Bởi vì tớ không hỏi à?” Tôi buột miệng hỏi.

Nhan Đình lắc đầu: “Tớ nghĩ Kỷ Trầm cố tình đấy, cậu ấy vừa bước vào đã vứt balo lên ghế chỗ cậu ngồi giờ ý, thế nên mấy người kia mới phải hỏi, nhưng đến lúc cậu chọn chỗ ngồi thì cậu ấy nhấc balo ra luôn. Bởi vì sao?!”

Tôi ngây ngốc nhìn Nhan Đình, đầu có lúc không định hình được chuyện gì xảy ra.

Vậy nên lúc đầu cậu ấy nhìn tôi là có ý bảo chỗ ngồi kia sẽ giữ hộ tôi sao?

Tức là Kỷ Trầm hi vọng bạn cùng bàn là tôi?

Tức là tôi đặc biệt đối với Kỷ Trầm?

Nghĩ đến đây tôi sung sướng vô cùng.

Ngày hôm sau đến lớp, mới chỉ lác đác vài người, nhưng dáng người quen thuộc đã sớm ngồi ở vị trí đó rồi. Tôi bước qua đó, nhẹ nhàng cẩn thận đưa cho cậu ấy Tiểu Long Bao, cười nịnh:

“Ở trước cửa nhà tớ đấy, ngon lắm, cậu có muốn nếm chút không?”

Cậu ấy nhìn tôi, lắc đầu: “Tớ ăn rồi.”

Tôi không quan tâm cậu ấy nói vậy, gắp một miếng bánh bao đưa đến miệng cậu ấy, không cẩn thận chạm vào mũi cậu ấy, Kỷ Trầm hơi nhăn mặt. Sợ cậu ấy giậ.n tôi vội rụt tay lại, cười trừ: “Tớ…tớ chỉ muốn cậu thử một miếng thôi….vì nó ngon thật sự…”

Không dám nhìn cậu ấy, tôi cúi đầu ngẫm nghĩ cậu ấy có giậ.n mình không nhỉ, lỡ cậu ấy không để ý tới mình thì sao?

Lúc tôi đang nghĩ này nghĩ nọ, hai ngón tay thon dài vươn ra lấy đôi đũa tôi đang cầm, nhẹ nhàng gắp miếng bánh bao cho vào miệng. Cuối cùng Kỷ Trầm cũng ăn rồi, ăn xong cậu ấy đặt đũa xuống.

“Ngày mai cậu cũng mang cho tớ nhé.”

~~~

<Còn tiếp>

Nguồn: https://www.zhihu.com/question/446148942/answer/1852717872

Trần Thị Kiều Trang (@csqz93) dịch.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容