[ZHIHU] MỞ ĐẦU BẰNG “TA LÀ CÔNG CHÚA ĐÔI TAY NHUỐM MÁ.U”

[24808 likes] 人间废料

1,

Ta từ từ nói: “Bổn cung là công chúa có đôi bàn tay nhuốm má.u….”

Bùi Việt: “Công chúa, tiết ngan bị Người làm thành thế này rồi làm sao mà ăn được nữa?”

Khuôn mặt hắn anh tuấn, giọng điệu bình thản ngay cả khi quở mắng ta, tính nết này tốt thật đấy.

Ta thắc mắc hỏi: “Thầy Bùi, sao thầy không tứ.c giậ.n?”

Bùi Việt thở dài: “Hết cách rồi, thứ Hoàng thượng đưa cho ta thật sự quá nhiều.”

Ta:…

2,

Ta từng là một cô công chúa vô lo vô nghĩ, cho đến bữa tiệc Xuân Nhật ba năm về trước, lần đầu tiên gặp Đường Tướng Đường Thanh Phong, ta bắt đầu trở thành cô công chúa có lo có nghĩ.

Ta hỏi Đường Thanh Phong thích thiếu nữ như thế nào. Hắn trả lời, hắn thích thiếu nữ giỏi việc nước, đảm việc nhà.

Thế là ta cầu xin Hoàng thượng giúp ta tìm đầu bếp giỏi nhất dạy ta nấu ăn.

Phụ hoàng bỏ ra túi tiền mời Bùi Việt từ lầu Vọng Giang đến dạy ta.

Ngày đầu gặp mặt, hắn nhìn ta đầy ngờ vực: “Theo danh sách xếp hạng trong nước, ta cũng chỉ đứng thứ 7 thôi, tại sao lại không mời những vị trên ta?”

Ta nói ngắn gọn: “6 vị trước đều bị ta làm cho tứ.c xì khói bỏ đi rồi”

Ta và Bùi Việt chìm trong im lặng.

3,

Một hiệp của ta:

Ta: “Thầy Bùi, ta nghe nói thứ hạng của tay nghề của thầy vốn ngoài top10, dạo gần đây mới tăng lên thứ hạng khủng như thế…”
Bùi Việt: “À, nghe nói trong cung tuyển người nên nhiều đêm liền ta xem bảng xếp hạng, học thuộc các món ăn, đi tranh hạng với tiền bối tứ phương.”

Ta thăm dò hỏi: “Ta nhìn thầy thấy quen quen.”

Bùi Việt ngây người một lúc rồi trả lời: “Công chúa còn nhớ…”

Ta: “Nhớ gì cơ?”

Hắn dường như hơi thất vọng: “Không có gì. Người đã đẹp ai gặp cũng thấy quen, kẻ đã xấu có quen cũng làm như chưa hề quen biết.”

Đến khúc này ta đã có cái nhìn tổng quát về vị thầy mới này:

Độc mồm mà cũng rất trâu bò.

4,

Một hiệp của Bùi Việt:

Hắn: “Tay nghề của công chúa như thế nào?”

Ta: “Thức ăn bổn cung nấu, có thể khiến nam mặc nữ lệ*”

Hắn: “Ồ? Khó gặp đấy…”

Ta: “Sau đó bọn họ đều nôn ra hết.”

Hắn: “Thật…thật quá xuất sắc.”

Ta: “Thầy quá khen.”

Đến khúc này Bùi Việt đã có cái nhìn tổng quát về ta:

Lạc quan và rất tự tin.

5,

Kể từ ngày hôm đó, mỗi lần Bùi Việt nghĩ đến ngày đầu gặp ta đều nhớ như in tay nghề nấu nướng đáng sợ của ta. Hắn cũng mường tượng ra được những ngày làm thầy sắp tới, âm u, và đầy tăm tối.

6,

Bùi Việt cho rằng hắn phải xem thử ta nấu như thế nào để hiểu rõ trình độ của ta, rồi từ đó mới có kế hoạch giảng dạy cụ thể.

Hắn ngồi trong phòng bếp đợi ta một canh giờ mới phát hiện ra: Không phải là công chúa dậy muộn, mà là công chúa trốn học!

Mà ta cũng không quan tâm Bùi Việt đã đợi ta bao lâu, ta chỉ quan tâm Đường Thanh Phong đến bao giờ mới hạ triều.

Tiểu Đào nói Tiểu Hồng hiểu rõ da mặt của ta nhất, có thể trang điểm cho ta da trắng như tuyết, người gặp người yêu.

Ta mặc chiếc váy đỏ nổi bật, cài cây trâm hóa lệ, đứng đợi trên đường hạ triều.

Chờ đợi quá lâu, ta đứng nói chuyện với Tiểu Đào.

Ta: “Không phải ta đã bảo ngươi đến muộn một tí à, đứng đây đợi với bổn cung, bị cháy nắng đấy.”

Tiểu Đào: “Nô tỳ không sợ, nô tỳ đứng đây che ô cho Người.”

Ta đáp sâu sa: “Tiểu Đào, ngươi mặc màu hồng phấn này đẹp thật đấy.”

Tiểu Đào cúi người cười mỉm, giống như một đóa thược dược nở rộ, lông mày mang chút dịu dàng.

Giọng nam nhân lạnh nhạt cất lên: “Trời nóng như này còn gọi người đến, thần còn không biết công chúa có thói quen nghiêm khắc với hạ nhân đến vậy.”

Ta quay đầu, Đường Tướng mày kiếm mắt sao, ngũ quan anh tuấn, một khuôn mặt mê hoặc lòng người, đẹp đến nỗi người từng nhìn nhiều trai đẹp như ta đây cũng phải đỏ mặt.

Tiểu Đào tứ.c giậ.n: “Công chúa của bọn ta đợi ngươi nửa ngày trời mà ngươi còn dám nói những lời như thế này! Thật phụ lòng si mê của công chúa!”

Ối giời, vạch áo cho người xem lưng thế này á?

Ta nói không lại, Đường Thanh Phong lại là người tin bằng mắt, thế nên ta chọn im lặng.

Đường Thanh Phong không nổi giậ.n, trái lại hắn còn nhìn Tiểu Đào cười: “Hường phấn dịu dàng, nhẹ nhàng, hợp với ngươi đấy.”

7,

Đường Thanh Phong rời đi.

Ta nhìn Tiểu Đào sâu sa, nhìn đấy mức Tiểu Đào sợ hãi, mặt mày mếu máo: “Công chúa, nô tỳ không biết hắn như thế, nô tỳ phải cởi bộ này mất thôi…”

Ta ngồi xuống vuốt mặt Tiểu Đào, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc, người không biết nhìn thấy còn tưởng bổn cung bắt nạt gì ngươi đấy.”

Tiểu Đào run rẩy, nếu như đáng thương là một nghiệp chướng, ta dám chắc, bộ dạng lúc này của Tiểu Đào nghiệp chướng trùng trùng.

Dưới cây, tiểu mỹ nhân nước mắt giàn giụa, ta đã mệt lắm rồi, thế mà lại còn thấy một người nhảy từ trên cây xuống, cười: “Công chúa trốn học, làm thần tìm mãi.”

Quầng mắt Bùi Việt thâm thâm, có vẻ đêm qua ngủ không ngon.

Theo như ta đoán, chắc vì hắn biết phải làm thầy của ta nên phát sầu đến nỗi cả đêm mất ngủ.

Ta cất lời với tâm trạng không muốn nói chuyện với ai: “Ồ, là thầy à, thầy đi lấy tiền công hôm nay rồi xuất công đi.”

Bùi Việt: “Không phải thế chứ, thần mới nhập cung một ngày mà đã xuất cung, người ta cười vào mặt ấy chứ.”

Tiểu Đào chuyển hướng bám lấy chân Bùi Việt gào khóc: “Bùi công tử…Bùi công tử xin dừng bước! Công chúa sẽ không để nô tỳ ở lại, xin người cho nô tỳ đi theo!”

Bùi Việt hờ hững lùi về sau một bước: “Hường phấn dịu dàng, năm nay ngươi nhiêu tuổi?”

Lông mày hơi rướn, ta nghĩ: Tốt lắm, cho hắn ở lại.

8,

Tiểu Đào tất nhiên không cần ta phải xử lý nữa. Mỹ nhân khóc thảm thiết, rập đầu lạy trời long đất lở, bán kính 5km đều có thể nghe thấy tiếng gào khóc.

Đường Thanh Phong đi được nửa đường thì không nhịn được nữa, quay trở lại đưa Tiểu Đào về làm nha đầu.

Ngay lúc này ở trong phòng bếp, Bùi Việt nhìn ta đánh trứng: “Đúng đúng đúng, phải dùng lực như này mới đánh đều trứng được.”

Ta vừa đánh trứng vừa nghiến răng siết lợi: “Này thì cho ngươi thích yếu đuối! Này thì cho ngươi thích hiền lương thục đức!”

Bùi Việt: “Tâm tính công chúa hiền lành, rõ biết Tiểu Đào có chủ ý với Đường Tướng mà người vẫn gọi tiện tì đó đi cùng.”

Ta lạnh lùng giơ con dao lên, xoa xoa rồi thái cà chua: “Ở bên cạnh ta lúc nào cũng làm đỏm làm dáng, chướng mắt bổn cung, Thanh Phong lại có ấn tượng với tỳ nữ của ta, phạt tiện tì đó rồi đuổi nó đi, hắn chắc hẳn nghĩ bổn cung là loại người lòng lang dạ sói…”

Bùi Việt cười: “Chẳng phải dễ dàng quá rồi sao, đánh què chân rồi làm cho ả câm, sau cùng lôi ra nơi hoang vu, thế còn hay hơn nữa….Người nhìn thần thế làm gì, thần chỉ nói đùa thôi mà.”

Thầy Bùi trông có vẻ vô tội ấy, thế mà lại là con người như này!

Ta: “Nam nhân ấy mà, không có được còn thấy thú vị, có được rồi, chỉ vài ngày sau hắn sẽ chán ngấy ấy mà.”

Bùi Việt: “Công chúa hiểu chuyện nam nữ đến vậy, vậy mà không qua được ải Đường Tướng.”

Ta để lửa to đùng đùng, khói bếp ngun ngút, bình thản: “Nữ nhân ấy mà, không có được cũng sẽ thấy thú vị.”

Tám chuyện qua lại, ta cũng đã làm xong món trứng xào cà chua, giao nộp cho đầu bếp Bùi kiểm tra đánh giá.

9,

Bùi Việt: “Tại sao lại là trứng xào cà chua?”

Ta: “Món ăn quốc dân, dễ làm.”

Hắn gắp một miếng nếm thử, ngạc nhiên, lại gắp thêm miếng nữa: “Đánh trứng đúng chỗ, mùi vị vừa miệng, khống chế lửa tốt, ăn vừa mềm vừa bông…Công chúa, thế này mà Người còn cần người khác dạy sao?”

Ta: “Ta biết mỗi món này.”

Bùi Việt: “Tại sao?”

Ta: “6 thầy trước, có người dạy ta đánh trứng xong là bỏ, có người dạy đến nêm nếm, có người dạy đến dùng lửa…”

Bùi Việt: …

10,

Ta lau tay: “Được rồi, thầy đi đi.”

Bùi Việt: “Thần còn chưa bắt đầu dạy, dù gì cũng phải để thần dạy đến chỗ bày biện chứ.”

Ta: “Coi như thầy đen đi, dạo gần đây bổn cung không có tâm trí học hành.”

Bùi Việt: “Dạy Người nấu nướng là bổn phận của thần, ngoài ra thần còn có thể dạy Người việc ngoài bổn phận của mình nữa.”

Ta: “Việc gì?”

Bùi Việt gật đầu, hơi nhếch miệng cười: “Theo đuổi nam nhân.”

Ta hào hứng: “Thầy Bùi quả thật tâm huyết.”

Bùi Việt: “Chỉ là thứ Hoàng thượng cho thần quá nhiều, thần không nỡ rời đi.”

Ta và Bùi Việt mắt đối mắt, nhất quán ý kiến, cuối cùng kết thành một phe!

Về tên như thế nào, Bùi Việt: “Thần và công chúa, một người hám tiền, một người hám sắc, thế gọi là cặp đôi tài mạo toàn năng đi!”

Ta vỗ tay: “Được.”


Còn tiếp

Lược dịch bởi: Trần Thị Kiều Trang (@csqz93) | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả, vui lòng không tự ý repost.

Nguồn: https://www.zhihu.com/question/442702619/answer/1862957741

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容