Bạn đã nghe câu chuyện ma nào lạnh sống lưng chưa? ( Phần 2/4 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Sau khi vào phòng kí túc, tôi phát hiện phòng chỉ có một mình tôi, hai bạn cùng lớp ở phòng bên cạnh chạy qua xem, đó là Thánh Hóng Triệu Chấn Đạc và cán bộ thể dục Trịnh Lập Tân, biệt danh của Triệu Chấn Đạc là Thánh Hóng vì hồi đó cái tên này rất là phổ biến, cộng thêm cái thằng này chuyện gì nó cũng biết, cũng nghe ngóng được, chính vì vậy chúng tôi gọi nó là Thánh Hóng. Còn về nguyên nhân thì cũng là do bố nó mở một tiệm mạt chược, trong cái huyện nhỏ này dường như chuyện gì cũng được đồn ra từ tiệm mạt chược nhà nó, còn đồn rõ ràng rành mạch nữa chứ. Giống như câu nói “Chăm chỉ cũng vô dụng, chỉ có đầu thai mới có tác dụng” đêm đó của Mọt Sách, bảy đứa trong phòng kí túc chúng tôi ngoại trừ kể với thầy giáo và cảnh sát ra thì tới bây giờ dường như tất cả mọi người đều biết cậu ấy đã nói ra câu nói không đầu không cuối đó. Hai đứa nó chạy sang phòng tôi cũng là muốn xác nhận từ miệng tôi xem xem có thật sự là có chuyện đó hay không, tôi cũng không trực tiếp phủ nhận, chỉ nói vừa hay lúc đó đang mải nghe chuyện ma nên bản thân cũng không rõ nữa.

Thánh Hóng như được mở đài, nó kể tuốt tuột cho tôi nghe tất cả mọi chuyện nó nghe được từ hôm đó cho tới một tuần gần đây. Sau khi Mọt Sách xảy ra chuyện, bởi vì lúc nhập học, nhà trường có mua bảo hiểm cho từng học sinh, đương nhiên tiền bảo hiểm cũng bị lẫn lộn trong tiền học phí, tiền sách các thứ, sau này có phụ huynh hỏi về từng khoản phí cụ thể thì nhà trường mới làm ra một bảng danh sách chi tiết từng loại phí. Khi đó có thêm tiền phí bảo hiểm, vì chuyện này mà phụ huynh học sinh còn làm ồn ào một trận, họ nói mua bảo hiểm thì cần phải thông báo rõ ràng với phụ huynh học sinh, nhưng sau đó chuyện cũng chỉ có vậy, không ai theo tới cùng nên rốt cuộc có thêm phần bảo hiểm đó. Cũng bởi vì phần bảo hiểm này mà công ty bảo hiểm đền một món tiền lớn, nhà trường cũng nhận một phần, nghe nói bảy tám trăm nghìn tệ. 

Nhà Mọt Sách đời đời đều là nông dân, vào năm 2006 thì đây là một món tiền lớn, ở huyện nhỏ như chúng tôi có thể mua hai căn nhà một trăm mét vuông, không những vậy còn đủ tiền trang trí nội thất luôn, họ cầm một món tiền lớn như vậy nên cũng không làm to chuyện nữa, xong việc cũng để chuyện rơi vào quên lãng luôn. Nhà trường rộng rãi như vậy thứ nhất cũng vì trường có quy mô không lớn, ngoài ra thì lứa chúng tôi cũng là lứa học sinh đầu tiên nhập học, trường mới thành lập được ba năm, nhà trường chắc chắn lo ngại về vấn đề chiêu sinh. Đương nhiên những điều phân tích này đều là do Thánh Hóng nghe ngóng được.

Còn Trịnh Lập Tân lại ném cho tôi một câu hỏi khiến tôi đau đầu, ngoại trừ tôi ra thì những người khác có thể sẽ không quay lại trường. Thánh Hóng Triệu Chấn Đạc và Trịnh Lập Tân kể cho tôi, lão đại Lưu Khôn ngày thứ ba sau chuyện đó xảy ra đã làm thủ tục chuyển trường sang trường Nhất Trung. Lão Nhị Triệu Miểu cũng nghỉ học, đi đâu thì không rõ. Tôi là lão Tam, lão Tứ Trương Đống Lương gia cảnh rất có điều kiện nên bố nó đã liên hệ với một trường cấp ba tư thục ở một thành phố gần đấy, nghe bảo cũng đã tới trường đó rồi. Lão Ngũ Lí Huân và lão Lục Châu Quốc Khánh là anh em họ, gia đình cũng liên hệ với một trường học ở tỉnh khác. Lão Lục Lý Thân thì không rõ ra sao, dù sao thì hôm nay cũng không thấy nó tới. Chẳng trách lúc tôi hỏi thầy chủ nhiệm thì thầy không trả lời tôi, tôi còn tưởng rằng tôi là đứa đến đầu tiên.

Tôi ra ngoài ban công, đang định mở cửa sổ cho thoáng khí, ngẩng đầu lên tôi liền phát hiện ra một vấn đề rất quan trọng mà tôi đã bỏ qua, phòng kí túc mới của tôi hướng nam, phòng kí túc cũ ở hướng bắc, chính vì vậy phòng tôi hiện tại đang ở đối diện phòng cũ, tuy một cái ở tầng năm một cái ở tầng ba, nhưng mà giữa các tòa kí túc đều có trồng nhiều cây, cách nhau cũng khá xa, chính vì vậy dường như chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ban công phòng kí túc cũ.

Trong lòng cứ cảm thấy có gì đó sai sai, tôi không mở cửa sổ nữa mà quay vào phòng nói với hai đứa trong phòng: “Tao mặc kệ, đêm nay tao ngủ một mình, hai đứa mày đêm nay phải ngủ cùng tao.” Thánh Hóng và cán bộ thể dục đều cười nhạo tôi, bảo rằng thể lực của tôi có ổn không đó, còn đòi hai người ngủ chung. Nói đùa cùng chúng nó một lúc, hai đứa mới biết tôi thực sự sợ nên đã đồng ý. Nói chuyện xong thì cả đám cùng tới căn tin ăn cơm, trong căn tin cả đám người xúm vào chúng tôi để hỏi chuyện, tôi cũng hi hi ha ha phụ họa theo. Ăn cơm xong phải tham gia lớp tự học buổi tối, bởi vì tôi không dám ở một mình trong kí túc nên cũng tham gia luôn, đây có lẽ là lần đầu tiên chủ động tham gia lớp tự học trong ba năm cấp ba của tôi, hoặc có thể nói là tôi chủ động tới lớp học chứ không phải vì tiếng chuông reo vào lớp giục giã.

Nếu như chỉ đơn giản là Mọt Sách nhảy lầu tự tử, chắc tôi cũng không sợ hãi như vậy đâu, nhưng mà nếu như gộp câu nói “Chăm chỉ vô dụng, chỉ có đầu thai mới có tác dụng” và nụ cười rất bình thường, cộng thêm việc rơi xuống đất không có một tiếng kêu nào khiến tôi cảm giác chuyện này cực kì kì lạ, sẽ không trôi qua đơn giản như vậy.

Còn tiếp, mời bạn đón xem phần sau ở blog của mình!!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容