Bạn đã nghe câu chuyện ma nào lạnh sống lưng chưa? ( Phần 1/4 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Bạn đã nghe câu chuyện ma nào lạnh sống lưng chưa?

Năm tôi học lớp 12, kí túc xá của tôi có tổng cộng tám người, trong đó có bảy đứa ất ơ và một đứa mọt sách. Cuộc sống của bảy đứa ất ơ chúng tôi mỗi ngày đều hết ăn lại ngủ sau đó đến tiệm net chơi. Còn đứa còn lại tại sao gọi là Mọt Sách, bởi vì sự cố gắng cậu ta bỏ ra chúng tôi đều nhìn thấy, thậm chí còn chịu khó hơn những học sinh đứng đầu lớp, nửa đêm sau khi tắt đèn cậu ta sẽ lợi dụng đèn cảm ứng giọng nói để học bài, tuy nhiên thì thành tích cũng chẳng hơn gì đám ất ơ chúng tôi cả.

Lại là một ngày thứ sáu, hôm sau cuối tuần sẽ được nghỉ học, tiền sinh hoạt phí của tụi tôi cũng đều đã tiêu sạch nhẵn, không còn tiền để chạy ra ngoài chơi thâu đêm nên chỉ đành nằm trong phòng kí túc nghe chuyện ma của Trương Chấn. Đây cũng là hoạt động tập thể của phòng tôi, hoạt động này không bao gồm Mọt Sách vì mười hai giờ đêm tới hai giờ sáng cậu ta sẽ học bài trong phòng vệ sinh, chúng tôi đặt một cái đài cassette lên một cái ghế ở giữa phòng. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ hôm đó đài phát câu chuyện Lưng kề lưng thân mật, đây là một câu chuyện rất hay, đang nghe thì Mọt Sách đẩy cửa đi vào, tôi nhớ rất rõ là mới nghe được một lúc, chắc chắn chưa tới hai giờ đêm, lão Nhị liền cất tiếng hỏi: Mọt Sách, hôm nay mày không chăm chỉ nữa hả? Mọt Sách không thèm để ý tới cậu ta, đi thẳng ra ban công rồi lẳng lặng đứng đó.

Bởi vì ngày thường chúng tôi hay lấy Mọt Sách ra để trêu đùa, lão Nhị thấy Mọt Sách không để ý cậu ta nên lập tức nổi giận, nói tiếp: Bộ mày bị điếc rồi hả? Mọt Sách xoay người lại, quay lưng về phía cửa sổ đang mở, nâng người nên ngồi trên bệ cửa sổ rồi nhìn chúng tôi vừa cười vừa nói: Chăm chỉ cũng vô dụng, chỉ có đầu thai mới có tác dụng. Sau đó trực tiếp ngửa người ra phía sau, phòng kí túc của chúng tôi ở tầng năm, bên dưới là sân bê tông. Phản ứng đầu tiên trong đầu tôi đó chính là lúc đó tôi dường như cảm thấy truyện ma của Trương Chấn đã ngừng lại. Phòng kí túc xá lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng động giống như bao tải đập xuống sàn bê tông vang lên, cả quá trình Mọt Sách không phát ra bất cứ âm thanh nào, trong đầu tôi chỉ ghi nhớ duy nhất câu nói: Chăm chỉ cũng vô dụng, chỉ có đầu thai mới có tác dụng.

Mấy đứa ngây ngốc chúng tôi vội chạy ra ngoài gọi người, hô to có người nhảy lầu, quản lý kí túc, thầy cô giáo trực ban đều nhanh chóng xuất hiện, tiếp đến là cảnh sát. Bảy đứa chúng tôi không có đứa nào dám đi xem hình dạng rơi xuống đất của Mọt Sách, thứ nhất là vì khi đó chúng tôi mới mười bảy mười tám tuổi, gan vẫn chưa lớn lắm, thứ hai là bởi vì bình thường cũng không thân thiết với cậu ta, tuy nhiên sau đó có nghe một cậu bạn cùng lớp gan lớn nói rằng lúc Mọt Sách được đưa vào xe cứu thương, cậu ta thấy mắt cậu ấy vẫn mở, xe cứu thương chưa kịp đi tới bệnh viện thì người đã mất. Câu nói “Chăm chỉ cũng vô dụng, chỉ có đầu thai mới có tác dụng” vẫn cứ mãi ghim trong lòng mấy đứa tôi.

Ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện, lấy khẩu cung với phía cảnh sát, trình bày với nhà trường về những biểu hiện khác thường của Mọt Sách tối hôm đó xong thì cả phòng kí túc của chúng tôi cùng xin phép về nhà. Còn về phía trường học, giáo viên chủ nhiệm nói với mọi người rằng do sắp tới kì thi đại học, không chịu được áp lực học tập cộng thêm việc học hành chăm chỉ nhưng không thấy hiệu quả dẫn đến suy sụp tinh thần nên đã tự tử. Tuy nhiên mấy đứa tôi trong lòng đều biết rõ đây là điều vô lý,  bởi vì câu nói đó của cậu ấy vương vấn trong lòng chúng tôi rất lâu, còn có mọi chuyện vô cùng bình thường, cậu ấy quay lưng về phía ánh trăng, nở một nụ cười sao mà chất phác. 

Lúc tôi trở lại trường cũng đã là một tuần sau, chỉ có duy nhất mình tôi quay lại trường học, tôi đi nghe ngóng mới biết được mấy đứa còn lại nếu không chuyển trường thì cũng nghỉ ngang luôn. Trường học cũng sắp xếp phòng kí túc xá mới cho tôi ở một tòa nhà khác, phòng kí túc cũ của tôi và nhà vệ sinh đều đã bị niêm phong lại, nghe bảo là biến thành phòng để đồ.

Những tưởng chuyện này đã kết thúc sau khi nhà trường thương lượng với gia đình Mọt Sách, nhưng những gì diễn ra tiếp theo đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.

———–

Thứ sáu ngày 5/5/2006, tôi trở lại trường sau khi nghỉ ngơi ở nhà một tuần, vốn định để tới thứ hai tuần sau mới tới trường, tuy nhiên trường học chỉ cho tôi nghỉ một tuần vì cũng sắp thi đại học rồi. Chủ nhiệm lớp sợ lỡ mất nhiều thời gian của chúng tôi cộng thêm bố mẹ tôi luôn mong con thành đạt hơn người nhưng không hề biết rằng con mình ở trường là một đứa lêu lổng nên cứ giục tôi nhanh chóng quay lại trường, đừng để lỡ quá nhiều buổi học, học được thêm ngày nào hay ngày ấy.

Sau khi tới trường, tôi đi tới phòng giáo viên gặp giáo viên chủ nhiệm, thầy đưa tôi tới phòng kí túc xá mới, trên đường đi tôi có hỏi thầy những đứa bạn trong kí túc đã có đứa nào tới chưa nhưng thầy không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nói cho tôi biết phòng kí túc mới của tôi là phòng 305, dặn dò tôi đừng áp lực quá, chăm chỉ học hành, dù sao thì cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa là tới kì thi đại học rồi, trước đây cũng có học sinh học hành tàng tàng nhưng lúc thi đại học đã bất ngờ đỗ vào một trường đại học tốt. Đi tới tòa nhà kí túc, thầy chủ nhiệm lại tiếp tục dặn dò tôi đừng lan truyền thông tin linh tinh. Trong lòng tôi cũng biết rõ thầy đang nhắc tới chuyện của Mọt Sách, tôi cũng vâng một tiếng rồi đi vào trong kí túc xá, lên thẳng tầng 3 phòng 305.

Còn tiếp, mời bạn đón xem phần sau ở blog của mình!!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容