[ZHIHU] Tôi bước xuống chỉ để ngắm phong cảnh thôi

“Nếu bạn chưa bao giờ thoát khỏi cái bóng của mình, vậy làm thế nào để có được tự do?”

Tôi sẽ luôn chiến đấu với quá khứ của bản thân.

Sáng sớm tôi bỗng cảm thấy đau nơi ngực trái, và cơn đau khiến tôi tỉnh táo, vì vậy tôi nghĩ tới một số vấn đề.

Mọi người dường như thích xem câu chuyện của kẻ yếu trở nên mạnh mẽ, câu chuyện của người xuất chúng biến thành kẻ tầm thường thì quá đau lòng và cái kết không mỹ mãn nên ít người xem.

Đây chỉ là một câu chuyện.

Nếu nó xảy ra thật thì sao? Nếu có ý tốt chỉ là “thật đáng tiếc” còn chỉ chỉ trỏ trỏ ác ý hình như càng giống tiêu chuẩn hơn.

Nếu một người không thể thoát ra khỏi thế giới không thuộc về mình, thì người ta sẽ chỉ nói rằng “ Tốt thì vẫn tốt, xấu thì cuối cùng vẫn xấu thôi”.

Không tốt? Có nghĩa là bạn không có cái số đấy thôi.

Tiếng hạt dưa sau bữa ăn, kèm theo những tràng cười sảng khoái, những tiếng thở dài nhăn nhó giả tạo và những cái lắc đầu khiến người ta lạnh hết cả sống lưng. Nhưng tất cả chỉ là phản ứng của những người ngoài cuộc.

Còn bản chất của xuất chúng thành tầm thường thì sao?

Có một câu chuyện nhỏ như sau:

Người nổi bật sẽ trở thành thần thánh còn người cực kỳ tài năng sẽ một bước thăng thiên thành vua của các vị thần. Ví dụ, vào thời nông nghiệp, khi di chuyển bằng ngựa phổ biến ta có thần ngựa. Tuy nhiên, nhân loại phát triển, một số người đã phát minh ra ô tô, rồi vị thần phụ trách ô tô xuất hiện, thần ngựa cũng dần bị lãng quên.

Thần ngựa sẽ không chết, nhưng ông ấy sẽ phải nhìn bản thân suy yếu, nhìn bản thân dần dần lụi tàn, và tự nhận thức tương lai của chính mình.

“Tương lai gì?”

“ Ông ấy sẽ trở nên yếu đuối, bị lãng quên, và cuối cùng biến mất.”

“Vậy thì… cuối cùng thì ông ta thực sự … chết?”

“Không.”

Ông ta đã nhảy từ trên trời xuống và quay trở lại nhân gian.

“Cái gì? Vậy ông ta không làm thần nữa sao?”

“Phải. Ông ấy chỉ có thể trở thành một vị thần nếu ông ta bay lên một lần nữa.”

“Vậy có nghĩa là, thần tiên sẽ không biến mất, chỉ cần lại nhảy xuống rồi lại bay lên là được.”

“Đúng. Nhưng rất khó để thăng thiên. Hầu hết các vị thần đều không có đủ can đảm. Và … suy cho cùng thần suy tàn nhưng vẫn là thần, và họ cao quý hơn con người.”

Sau khi thần ngựa trở lại trần gian, anh ta tìm thấy những thăng trầm của cuộc sống, tất cả đều khác với khi anh ta bay lên. Anh ta đã từng là một vị thần, nhưng bây giờ anh ta không biết gì nữa. Với gương mặt tuổi hai mươi, lại phải học lẽ thường tình của những đứa trẻ hai tuổi, không những phiền phức mà còn bị coi thường. Đừng nói đến chuyện bị người khác khinh thường mà còn phải bình tĩnh đón nhận những ánh mắt dòm ngó của các linh mục khác.

Thần ngựa rất chán nản, nhưng chàng không hối hận.

Đây là cái giá của sự lựa chọn, mặc dù có chút không thể chấp nhận được, nhưng thần ngựa cuối cùng vẫn sống sót sau mọi chuyện.

Sống sót sau cái nhìn dành cho kẻ thiểu năng của người dân ở Dương Giang, sống sót sau những tin đồn chế giễu anh ta, và sống sót sau sự khinh bỉ của các linh mục.

Anh đã học lái xe ô tô trong thời đại công nghiệp, học cách vào bếp nấu ăn, học cách đọc các tác phẩm đương đại của con người, học cách tôn trọng nhân loại và mỗi một sinh mệnh.

Hóa ra việc thành thần không phải là tiêu chí duy nhất để đo lường một con người. Vậy là tôi của trước đây đã từng thật ngu dốt.

Cuối cùng thì thần ngựa cũng một lần nữa bay lên. Anh ấy không giống như trong tưởng tượng, không phát biểu nhận giải với những giọt nước mắt vui mừng hay nói rằng biết ơn với thiên đường. Trên bầu trời, anh vẫn tiếp tục học hỏi những kiến ​​thức mới giống như ở trần gian.

Một số vị thần cảm thấy phân vân, nhưng đã thành thần, làm như thế có ích gì?

Bởi thế giới này căn bản đâu có vị thần nào, cũng chẳng có gì là mãi mãi. Những thứ học được sẽ bị quên đi, những ngày hạnh phúc sẽ trôi qua, và cuộc sống mới cũng sẽ chết.

Tất cả những gì tôi có thể làm chẳng qua là nỗ lực truy đuổi, không để mọi thứ vụt qua, hoặc … tìm một cuộc sống mới.

Tôi sẽ luôn nhớ rằng không có một lần duy nhất trên thế giới này.

Kết thúc, đau đớn và chết chóc không phải là vết thương lòng, chúng chỉ là một trạng thái tạm thời, một trạng thái giúp tôi trân trọng những điều đẹp đẽ.

Bạn nên trân trọng và theo đuổi những điều tươi đẹp đó thay vì vùi mình vào nỗi đau và mê đắm nó.

Con người rồi cũng phải chết, và những gì tốt nhất cuối cùng sẽ trở nên tầm thường. Vậy tại sao con người lại phải sống, phải khiến một người bình thường trở nên nổi bật.

Có thực sự chỉ là một trò đùa của số phận?

Không hẳn là như vậy.

Vì sống chết phụ thuộc vào nhau.

Bởi vì tầm thường và xuất chúng không quá chênh lệch.

Một người xuất chúng chỉ khi ngã xuống mới thấy được ranh giới mỏng manh giữa tầm thường và xuất chúng.

Định mệnh đã nói “không” với tôi khi tôi 17 tuổi, và liệu nó có lại nói “không” với tôi khi tôi 20 tuổi?

Tôi không có ý kiến.

Nhưng vận mệnh đã không còn là vận mệnh của năm 17 tuổi, và tôi cũng không còn là tôi của tuổi 17 nữa.

Cuối cùng tôi đã thu hết can đảm để trở thành một người dũng cảm.

Nguồn:https://www.zhihu.com/question/26982970/answer/502878154

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容