Những chuyện tình lâu năm sau cùng lại chia tay, về sau như thế nào vậy?(3/6)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Thế nhưng tôi vẫn luôn nhớ về những năm tháng ấy, trên bàn ăn là những thanh niên dương quang xán lạn, tôi cùng chị họ và anh trêu chọc lẫn nhau, khi đó bọn họ vẫn còn trẻ, không mua nổi Adidas hay Nike, uống không nổi Starbucks, lựa món ăn lựa tới lựa lui, lúc nào cũng ngồi ghế cứng, chỉ có tình yêu đơn thuần. Mà bây giờ khi kết hôn rồi lại thiếu đi cái gì đó, suy nghĩ kỹ một chút thì bọn họ vì tiền tài cùng địa vị mà mới đi đến hôn nhân, trực tiếp chỉ nghĩ đến cái ăn cái mặc, vậy thì làm sao trong mắt còn có ánh sao nữa?

Có một lần chị họ tôi gửi cho tôi một video, nội dung là anh đang chơi đùa với con mình, chơi trò cưỡi ngựa, chọc cho đứa nhỏ còn chưa biết nói cười khanh khách. Chị ấy nói anh vẫn như cũ, hồi xưa chị đã biết anh ấy sẽ là một người bố rất tốt rồi.


Tôi không đoán được suy nghĩ của chị, là hối hận, là hoài niệm, hay chỉ đơn thuần là cảm thán. 

Anh rể bây giờ là kiểu người không thích nói chuyện, cả ngày bận rộn công việc, tựa hồ sự nghiệp rất phát triển, lúc rảnh cũng sẽ trông con, trong mắt người lớn là mẫu con rể tốt nhất, so với anh thì có thể nói là hai loại người khác nhau một trời một vực. 

Ngày đó sau khi xem hết video, tôi tám chuyện với chị họ nửa ngày trời, thế là sau nhiều năm tôi lại được nghe chuyện về năm đó.

Một năm kia khi anh bị cô và dương tôi làm khó, năm lần bảy lượt khuyên từ bỏ, anh thì vẫn đang cố gắng chống lại, chị họ cũng đã từng có ý định thuyết phục bố mẹ mình, thậm chí tuyên bố muốn bỏ việc đến Bắc Kinh làm công, nhưng cuối cùng, cũng không thực hiện. Chị họ tôi lúc ấy quả thật bị lung lay, chị vừa vô ý vừa cố tinh nói cho anh biết con trai bản địa có ưu thế như thế nào, nói công việc hiện tại của mình đang có cơ hội thăng tiến (Bởi vì chị tôi về quê sớm lúc này đã có chức có quyền ở đơn vị rồi), vân vân. Anh sau đó một mình quay về Bắc Kinh, suy nghĩ hơn một tuần rồi cuối cùng vẫn đưa là lời kết thúc với chị tôi.

Anh nói: “nếu như chỉ là bên ngoài. ngăn cản hai đứa mình không thể ở bên nhau, thì anh vẫn có thể cố gắng, nhưng đến em cũng không chấp nhận được anh thì anh tiếp tục kiên trì cũng không có ý nghĩa gì.”

Anh nói: “Anh hiểu một mình trở về đây khó tránh khỏi cám dỗ, anh đến bây giờ vẫn không hề trách em việc nửa đường em bỏ anh yêu người khác, nhưng anh không chấp nhận được việc bây giờ em cứ dây dưa như vậy.”

Anh nói: “Chúng mình cũng không còn nhỏ nữa, nếu như em không bằng lòng thì cứ liên luỵ nhau thế này cũng chẳng được gì.”

Anh nói: “Anh chưa từng hoài nghi việc em có yêu anh hay không, nhưng thật ra là em yêu bản thân mình hơn. Em nói không buông được mối tình năm năm, thế nhưng bây giờ lại không dám vì anh mà từ bỏ, cùng anh đánh cược một lần, em biết mà anh làm sao có thể bỏ mặc em để em thua cuộc được.”

Anh nói: “Anh đến Bắc Kinh là vì em, nhưng giờ anh phải quay về, anh là con trai duy nhất trong nhà, bố mẹ cũng cần anh chăm sóc, tụi mình kết thúc đi.”

Sau nhiều năm chia tay, anh trở về phương Nam.

Năm thứ hai, chị họ tôi kết hôn, năm thứ ba anh cũng đã kết hôn.

Tôi nghe nói, anh sau khi về quê phát triển rất tốt, cưới một người vợ xinh đẹp hiền lành. Lúc đó tôi còn chọc chị họ: “Lúc trước chị chê người ta điều kiện không tốt, giờ anh ấy phát đại như vậy, tiền đều dùng cho vợ anh ấy, đào tạo ra được người tốt như vậy giờ để người khác dùng, chị có phục không chứ?”

Chị họ đáp lại: “Không phục thì làm gì được, làm gì có ai biết được trước tương lai đâu. Hơn nữa tình yêu vốn dĩ là người trước trồng cây người sau che mát mà.”

Tôi lại hỏi chị: “Vậy nếu giờ chị đi tìm anh ấy, anh ấy sẽ thế nào?”

Chị ấy im lặng một hồi lâu mới ói: “Anh ấy là kiểu người một khi đã quyết đỉnh rồi thì sẽ không quay đầu, đối với chị khi xưa cũng như thế. Anh ấy lựa chọn người con gái ấy nhất định không phải chọn bừa đâu mà thật sự yêu nhau đấy, anh là kiểu người có trách nhiệm đối với bản thân và cả người khác. Chị cũng đã có gia đình của mình rồi, mắc gì lại đi tìm cho thêm chuyện?”

Tôi hỏi chị sau này hai người còn liên lạc với nhau không, chị ấy mới bảo lúc anh có bạn gái thì đã xoá hết liên lạc liên quan đến chị ở mọi nền tảng rồi, lúc chị kết hôn anh có gửi lời chúc mừng, nhưng cũng chỉ là lời nói bình thường, tựa hồ hai người chỉ là bạn học bình thường. Trong lời nói của chị có chút mất mát.

Chúng ta luôn hy vọng mình quên đi đau thương nhưng lại sợ người khác quên đi mình, đây là chuyện thường tình sao?

Chị họ có lỗi sao? HÌnh như là có, phận làm em tôi đứng ở một góc độ khách quan xem xét mọi việc. Anh lần này đến lần khác thoả hiệp, nhưng chị lại luôn phạm phải sai lầm, quay đầu lại trước là chị ấy, liên tiếp đưa ra yêu cầu cũng là chị, hối tiếc sầu não cũng là chị, tôi cũng đã từng rất tức giận với điều này. Nhưng hiện tại khi ngẫm lại, cả nhà chị họ cân nhắc dường như cũng hợp tình hợp lý, bởi bây giờ nếu chọn lựa giữa tình yêu như

Còn tiếp, mời bạn đón xem phần sau ở blog của mình!!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容